Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào - Chương 57: Này, chó nhà cậu đâu?
Mộ Dữu đi lên tầng hai, mở cửa phòng ngủ, Doãn Mặc cũng đi theo vào.
Giữa thanh thiên bạch nhật, anh không thật sự muốn ngủ với cô phải không?
Liếc nhìn chiếc giường lớn bên cạnh, mặt Mộ Dữu nặn ra một cười với Doãn Mặc: “Em đột nhiên không buồn ngủ nữa, nếu anh mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi, em xuống tầng sắp xếp sách vở.”
Cô nói rồi định chuồn ra ngoài.
Doãn Mặc trước một bước chặn cô ở cửa.
Mộ Dữu đành phải dừng lại, ngây thơ vô tội nhìn anh: “Anh cũng không buồn ngủ à? Vậy chúng ta cùng nhau ra ngoài nhé?”
Doãn Mặc khéo léo khóa cửa lại: “Đã vào rồi, em muốn ra liền ra được sao?”
Mộ Dữu: “…”
Doãn Mặc nghiêng người, khuôn mặt đẹp trai đó từng chút từng chút một lại gần cô hơn.
Anh thở nhẹ, mang theo chút hơi ấm, ánh mắt thâm trầm cẩn thận nhìn gương mặt cô.
Tim Mộ Dữu ngừng đập mấy hồi: “Anh làm sao vậy?”
Ngón tay ấm áp của Doãn Mặc nhéo cằm cô, buộc đôi mắt trong veo kia nhìn mình: “Dữu Dữu của chúng ta ở trường rất nổi tiếng nhỉ, em thường xuyên nhận được thư tình lắm phải không?”
Mộ Dữu chớp chớp mắt: “Em nói không thường xuyên, anh tin không?”
“Không tin.” Anh trả lời không cần suy nghĩ.
Mộ Dữu trừng mắt: “Nếu đã thế, anh còn hỏi em làm gì, lãng phí thời gian tốn nước bọt.”
Doãn Mặc: “…”
Mộ Dữu không biết gì về mấy bức thư tình bị kẹp bên trong, nó không liên quan gì đến cô, đúng chứ?
Nhưng nhìn thấy Doãn Mặc ghen, trong lòng cô lại khá vui vẻ.
Chợt nhớ ra một chuyện, cô hỏi ngược lại: “Hồi còn đi học, anh có nhận được thư tình không?”
Doãn Mặc hơi sửng sốt, thấp giọng nói: “Không có.”
Câu trả lời này khiến Mộ Dữu hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Anh không gạt em đấy chứ?”
Doãn Mặc: “Thật sự không có.”
Giọng anh chắc nịch, không giống như đang nói dối.
Mộ Dữu nghi hoặc, lấy điện thoại di động gửi WeChat cho chú nhỏ: 【 Chú nhỏ, cho con hỏi với, trước đây có ai gửi thư tình cho chồng con chưa? 】
Bên kia không trả lời, có lẽ đang bận.
Cô lại gửi câu hỏi tương tự cho Phương Khải Hạ.
Vẫn không đợi được hồi âm.
Mộ Dữu lắc đầu, cảm khái nói: “Bây giờ xem ra em em được hoan nghênh hơn anh rồi, mỗi lần em đến thư viện đều có thể sưu tầm không ít đấy.”
Trong phòng yên tĩnh hai giây, cô nhìn thấy ánh mắt người đàn ông trước mắt trầm thêm mấy phần, cơ mặt kéo căng thấy rõ: “Em còn rất đắc ý nhỉ?”
“…”
Mộ Dữu còn chưa kịp phản ứng, đã bị Doãn Mặc khom lưng nhẹ nhàng vác lên trên vai.
Anh sải đôi chân dài bước đến giường, ném cô lên.
Mộ Dữu ngã xuống chiếc giường êm ái, chiếc đệm hơi lún xuống theo.
Cô còn định hít một hơi thì người đàn ông đã đè lên, hôn cô thật sâu.
Anh hôn không theo quy tắc nào, nhưng lại cực kỳ cuồng nhiệt, hàm răng thỉnh thoảng va vào đôi môi mềm mại của cô, đầu lưỡi hung hăng tấn công, không cho cô có bất kỳ cơ hội lấy lại hơi nào.
Não bộ của Mộ Dữu bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng đến mức suýt không thở được.
Ngay khi cô sắp chết ngạt, Doãn Mặc cuối cùng cũng tỏ ra tốt bụng, buông cô ra.
Mộ Dữu nghẹn đỏ mặt, cái miệng nhỏ nhắn tham lam hít thở không khí trong lành, bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn giết người à?”
Mộ Dữu vốn mang theo vài phần tức giận, nhưng khi lời nói ra, giọng điệu cô lại đặc biệt mềm mại, càng giống như đang dụ dỗ anh.
Trên đôi môi đỏ anh đào của cô vẫn còn đọng lại một vệt nước mờ nhạt.
Doãn Mặc nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay giúp cô lau đi, thanh âm khàn khàn uể oải: “Mới mấy ngày không hôn, em liền không biết lấy hơi, xem ra nhân dịp nghỉ hè này, chúng ta phải chăm chỉ luyện tập, giúp em củng cố thật tốt mới được.”
Anh nói, thấy Mộ Dữu gần như đã nghỉ ngơi xong, lại cúi người hôn tiếp.
Lần này nhẹ nhàng hơn lần trước rất nhiều, có kỹ thuật, lại như trêu chọc.
Mộ Dữu ý loạn t/ình mê, trong lúc nhất thời hãm sâu vào đó, cơ thể cô mềm nhũn ra.
Cửa sổ để mở, gió mùa hè thổi qua các ô cửa sổ, mang theo hơi nóng nhớp nháp.
Bức rèm màu xám khói bên cạnh phồng lên, phát ra tiếng vù vù nhẹ, đung đưa, đổ bóng sáng trên mặt đất.
Vạt váy của Mộ Dữu bị anh vén lên, gió từ máy điều hòa luồn qua kẽ hở thổi vào, một chút mát lạnh rơi xuống đùi cô.
Cô ngay lập tức tỉnh táo một chút, bắt lấy bàn tay không an phận của anh.
Hô hấp của hai người đều có chút không ổn định, lồng ngực Mộ Dữu phập phồng, hai mắt vốn trong trẻo hoạt bát giờ phút này có chút mông lung, cô nhẹ giọng nói: “Em còn chưa tắm.”
Tháng 7 là thời điểm nóng nhất mùa hè, mùa mưa ở An Cầm kéo dài đến tận bây giờ, không khí nóng ẩm khiến người ta rất khó chịu.
Mặc dù sau khi từ trường về, ở trong nhà dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng Mộ Dữu ở trường đã đổ rất nhiều mồ hôi, cô không muốn anh chạm vào mình.
Đôi mắt thâm trầm của Doãn Mặc tối sầm lại, khàn giọng nói: “Vậy bây giờ đi tắm nhé?”
Mộ Dữu có chút kháng cự: “Mới buổi chiều, hay là đợi đến buổi tối…”
“Đợi không được đến tối.” Vì ở trường ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi, cuối tuần trước Mộ Dữu không về. Lúc này tên đã lên dây, Doãn Mặc sao có thể nhịn được?
Anh trực tiếp bế cô lên, “Cùng nhau tắm đi.”
Cùng nhau?
“!!”
Trong phòng tắm, Doãn Mặc điều chỉnh nước ở nhiệt độ thích hợp.
Cánh cửa kính mờ đóng lại, Mộ Dữu bị anh chặn ở một góc trong không gian nhỏ.
Nước ấm từ vòi hoa sen phun ra, chiếc váy trên người Mộ Dữu ướt đẫm, dưới ánh đèn mỏng đến mức gần như trong suốt, dán chặt vào người cô, làm nổi bật dáng người thanh tú yêu kiều.
Mộ Dữu không nói nên lời mắng anh: “Thế này làm sao mà tắm?”
Cô còn chưa cởi q/uần áo đã bị anh lôi vào.
Doãn Mặc vòng tay qua eo cô: “Cởi q/uần áo lúc tắm không phải dễ dàng hơn sao?”
Không đợi Mộ Dữu nói gì, anh đã cúi đầu, nhắm lên đôi môi đang bĩu của cô, hôn thật sâu.
Dòng nước chảy rất xiết, dội xuống nền gạch đá cẩm thạch như mưa, nước bắn tung tóe.
Hơi nước trắng xóa bốc lên tạo thành một tầng sương mù trên lớp kính mờ, nhìn từ bên ngoài, hai bóng người bên trong mờ ảo, đan xen vào nhau.
Lúc hai người tắm rửa sạch sẽ đi ra, đã là chuyện rất lâu sau đó.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ đã tắt từ lâu, mây tàn nằm nghiêng về phía tây, trong màu cam có chút xám chì của đêm sắp tới.
Mộ Dữu quấn chăn quanh người nằm trên giường, lười biếng không buồn nhúc nhích.
Doãn Mặc quấn người trong áo choàng tắm, đi tới đóng khe hở trên cửa sổ, sợ điều hòa nhiệt độ thấp quá nên tăng hai độ.
Liếc nhìn bóng người trên giường, anh cầm máy sấy tóc đi tới, ngồi ở mép giường: “Lại đây sấy tóc nào, cẩn thận cảm lạnh.”
Mộ Dữu ném cho anh một cái nhìn không nói nên lời.
Bây giờ mới sợ cô bị cảm lạnh, vừa rồi lúc hung hăng bắt nạt cô, không thấy anh có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Khóc lóc van xin cũng vô ích, chỉ đổi lấy tàn phá mãnh liệt.
Mộ Dữu không muốn phản ứng với anh, nhưng đã bị anh trực tiếp ôm lấy.
Quá lười để so đo với anh, Mộ Dữu thuận thế gối lên trên đùi anh.
Doãn Mặc bật máy sấy, giúp cô sấy khô tóc.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, vừa sấy vừa dùng năm ngón tay giúp cô chải lại mái tóc dài buông xõa.
Mộ Dữu mở to hai mắt nhìn anh, từ góc độ này nhìn sang, một bên mặt góc nghiêng khắc sâu, sống mũi cao thẳng, khóe môi không cười kéo một đường thẳng, lộ ra vẻ lạnh lùng cùng xa cách như thường ngày.
Nhưng động tác tay của anh rất nhẹ nhàng dịu dàng, sợ lỡ tay giật tóc cô làm cô đau.
“Mặc ca.” Cô vô thức gọi anh.
Âm thanh rất nhỏ, máy sấy tóc quay tít, anh không nghe thấy.
Mộ Dữu cũng không mong đợi anh đáp lại, chỉ thất thần nhìn anh, suy nghĩ dần bay xa.
Ba mẹ đối với sự tồn tại của cô mà nói chính là có cũng được không có cũng chẳng sao, ông nội có quá nhiều con cháu phải chăm sóc, có những việc ông không thể lo được là điều khó tránh khỏi.
Trong ký ức của cô, một năm đến Trường Hoàn sống với Doãn Mặc đó, là lần đầu tiên cô được chăm sóc và quan tâm đến từng chi tiết.
Anh lạnh lùng ít nói, ít cười, nhưng anh rất chu đáo với cô, quan tâm đến mọi thứ.
Sau khi bị từ chối, Mộ Dữu không còn dám hi vọng xa vời, không dám ước ao nhiều hơn nữa.
Ai có thể nghĩ tới có một ngày nào đó hai người họ sẽ kết hôn, còn có thể sống hòa thuận với nhau một cách ngọt ngào ấm áp như vậy.
Đôi khi ngẫm lại, giống như một giấc mơ vậy.
Còn đang thất thần, tiếng máy sấy tóc ngừng lại.
Doãn Mặc rút dây điện, đặt máy sấy sang một bên, nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Vừa rồi gọi anh làm gì vậy?”
Mộ Dữu khẽ giật mình: “Anh nghe thấy sao?”
“Anh thấy khẩu hình.”
Mộ Dữu cười, đang định nói thì màn hình điện thoại di động bên cạnh cô sáng lên.
Cô nhấp vào, thấy câu hỏi lúc trước cô hỏi chú nhỏ trên WeChat rằng Doãn Mặc có từng nhận được thư tình không, bây giờ đã có hồi âm.
Mộ Du Trầm: 【 Nhóc cảm thấy, với cái đức hạnh kia của cậu ta thì có thể nhận được thư tình không? 】
Mộ Dữu nhìn câu trả lời của Mộ Du Trầm, nhất thời nhìn không ra lời này của chú nhỏ là cố ý gièm pha hay là sự thật.
Còn đang suy nghĩ, tin nhắn cô gửi cho Phương Khải Hạ cũng được hồi đáp: 【 Thư tình? Với cái khí chất lạnh lẽo ngàn năm của chồng em, nữ sinh dám đưa thư tình cho cậu ta sao? Theo như anh biết, cậu ta chưa bao giờ nhận được cả. 】
Đọc xong tin nhắn của Phương Khải Hạ, Mộ Dữu đã hiểu ý của chú nhỏ là như nào.
“Anh thật sự chưa từng nhận được thư tình à.” Mộ Dữu khó mà tưởng tượng nổi.
Doãn Mặc liếc cô một cái: “Vừa rồi anh đã nói rồi, em còn chưa tin hả.”
Mộ Dữu gật gật đầu: “Ừm, anh thật đáng thương.”
Doãn Mặc: “…”
Mộ Dữu vẫn gối lên đùi Doãn Mặc, tùy ý lướt điện thoại.
Trong nhóm WeChat ký túc xá, mấy người bạn đang tán gẫu, Mộ Dữu nghi ngờ mở ra.
Hách Mộng Thành: 【 Các đồng chí, tớ bó tay rồi! 】
Hách Mộng Thành: 【 Tớ nhờ dì sáng mai 4 giờ mở cửa cho tớ, nhưng dì không muốn, nói ký túc xá thường mở cửa lúc 5 giờ 30, nhiều nhất là sớm hơn nửa tiếng, mở cửa cho tớ lúc 5 giờ. 】
Hách Mộng Thành: 【 Nhưng mà 5 giờ 30 tớ phải bắt tàu về nhà, nửa tiếng căn bản cũng không đến kịp nhà ga! 】
Đồng Lạc Dao cũng là người bản địa ở An Cầm, lúc này đã nằm yên ấm trên giường, nhìn thấy tin nhắn, cô ấy trả lời: 【 Hay là đổi vé? 】
Hách Mộng Thành: 【 Chị gái à, bây giờ là kỳ nghỉ, khó mua vé lắm, với lại tàu về quê tớ, nếu còn vé thì chỉ có một chuyến này thôi 】
Hách Mộng Thành: 【 Gào khóc. jpg 】
Đồng Lạc Dao: 【 Xoa xoa đầu 】
Đồng Lạc Dao: 【 Giờ tớ đang ở nhà bà ngoại, nếu không tớ đón cậu qua nhà tớ ngủ một đêm nhé 】
Hách Mộng Thành: 【 Thật ra không sao, Trách Trách nói sẽ đặt khách sạn với tớ, tối nay bọn tớ không ở ký túc xá nữa 】
Đồng Lạc Dao: 【 Vậy cũng được, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhưng buổi tối nhớ khóa cửa, đừng ngủ sâu quá nhé. 】
Mộ Dữu đem nội dung cuộc trò chuyện cho Doãn Mặc xem: “Để bạn cùng phòng của em ở lại đây một đêm được không anh, chỗ của chúng ta cách nhà ga không xa, cũng an toàn hơn so với khách sạn.”
Doãn Mặc gật đầu: “Em hỏi đi, bảo tài xế đến đón cô ấy hay là cô ấy tự mình tới đây.”
Mộ Dữu đem lời Doãn Mặc nói gửi tin nhắn riêng cho Hách Mộng Thành.
Hách Mộng Thành không thể tin được: 【 Tớ ở nhà cậu á? Nhà của cậu với chồng cậu á? 】
Mộ Dữu: 【 Sao vậy? 】
Hách Mộng Thành: 【 Hôm nay cậu mới từ trường trở về, hai người lâu như vậy không gặp nhau, tớ qua đó làm bóng đèn, chồng cậu có giết tớ không? 】
Mộ Dữu cạn lời: 【 Kỳ nghỉ còn dài mà, bọn tớ cũng không thiếu thời gian, cậu bình an trở về nhà đương nhiên là quan trọng hơn. 】
【 Cứ quyết định như vậy đi, cậu đến ở lại một đêm, bên đây là trung tâm thành phố, gần nhà ga. 】
【 Cậu tự đến hay để tớ bảo tài xế đến đón? 】
Hách Mộng Thành: 【 Để tớ tự đi đi 】
Hách Mộng Thành: 【 À thì, có thể mang thêm một cái bóng đèn nữa không, ngày mai Trách Trách đi tàu chuyến 7 giờ, đến lúc đó hai bọn tớ cùng đi. 】
Cô ấy có lẽ sợ Doãn Mặc, không muốn tự mình đến, mà muốn có người đi cùng.
Mộ Dữu mỉm cười bất lực, trả lời cô ấy: 【 Okela. 】
Nói xong, cô lại phát định vị gửi qua.
Cất điện thoại, Mộ Dữu nói với Doãn Mặc: “Em muốn xuống nói với dì Thôi một tiếng, nhờ dì ấy nấu thêm đồ ăn. Hách Mộng Thành với Trách Trách đều tới.”
Doãn Mặc ừ, hôn lên trán cô: “Muốn nằm một lát hay dậy luôn?”
Hai người bọn họ có lẽ một lát nữa liền tới, Mộ Dữu ngượng ngùng đẩy anh: “Em dậy đây.”
Tầm này nội thành tắc đường, kẹt xe, Hách Mộng Thành và Trách Trách phải mất hơn một giờ mới đến được đây.
Chuông cửa vang lên, Mộ Dữu đích thân ra mở cửa.
Hách Mộng Thành và Trách Trách tay kéo vali đứng bên ngoài, mỉm cười chào cô.
Mộ Dữu mời hai người họ vào.
Hách Mộng Thành lặng lẽ nhìn vào bên trong, thận trọng hỏi: “Doãn tổng nhà cậu đâu?”
Mộ Dữu nói: “Anh ấy vừa mới nhận một cuộc gọi, bây giờ đang bận làm việc trong phòng sách trên tầng hai.”
Không ở tầng một, Hách Mộng Thành thở phào nhẹ nhõm, không còn câu nệ như trước nữa.
Cô đột nhiên ôm Mộ Dữu, vô cùng cảm kích: “Dữu Tử tớ yêu cậu quá đi, đêm nay đã cưu mang tớ!”
Trách Trách kể chuyện ở trường cho Mộ Dữu: “Dì quản túc không dễ tính chút nào, Hách Mộng Thành tính tình nóng nảy suýt nữa đánh nhau với dì ấy, may mà có người ra tay can ngăn.”
Mộ Dữu tìm hai đôi dép lê đưa cho cô ấy và Trách Trách: “Chúng ta ở cùng một ký túc xá lâu như vậy rồi, còn khách khí với tớ làm gì, hai cậu nên sớm nói với tớ chuyện này rồi.”
Hách Mộng Thành vừa thay giày vừa nói: “Chủ yếu là cậu với Doãn tổng khó lắm mới được đoàn tụ, tớ cũng không tiện quấy rầy. Nhưng đã đến rồi, tớ cũng chỉ có thể không biết xấu hổ mặt dày mày dạn ở lại đây một đêm thôi.”
Sau khi vào, cô mời họ ngồi xuống ghế sô pha trước.
Dì Thôi đang nấu cơm, Mộ Dữu đi rót nước cho họ.
Hách Mộng Thành lục thứ gì đó từ trong cặp sách: “Tớ không mang gì cho cậu, chỉ là để bày tỏ lòng biết ơn của mình với cậu bằng —— “
Cô đưa mấy túi thức ăn cho chó cho Mộ Dữu, “Mấy hôm trước, anh tớ nhờ tớ lên mạng mua thức ăn cho chó, tớ sơ ý điền sai địa chỉ, mấy thứ này được gửi đến trường. Mang về nhà thì khá nặng, cậu giữ lại cho đại hắc cẩu nhà cậu đi, chẳng phải cậu nói nó không kén ăn, cái gì cũng ăn được sao, nhãn hiệu này cũng không tồi đâu.”
Nói đến đây, Hách Mộng Thành nhìn chung quanh, “Này, chó nhà cậu đâu?”
Câu hỏi quá bất ngờ, Mộ Dữu không kịp chuẩn bị, sặc một cái: “Cái đó, nhà tớ…”
Cô còn chưa kịp tìm ra từ ngữ nào, quay đầu lại liền thấy Doãn Mặc đang đứng ở cầu thang, sắc mặt tối sầm.