Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 676: 676: “chính Là Vì Các Người”
Nhưng một số người được Vũ Linh Đan nhắc tới thì lại đứng ngồi không yên.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau khi ngâm trao đổi bằng ánh mắt thì cũng có một thoáng lo lắng.AdvertisementMột mặt bọn họ rất đông, hơn nữa đều là những người quyền cao chức trọng.
Mặt khác bọn họ cũng tự tin khi nhiều năm qua đã làm mọi chuyện vô cùng sạch sẽ, không để lại chút dấu vết gì.
Nếu như Vũ Linh Đan đã biết thì cô cũng sẽ không đợi tới bây giờ.Nhưng mà không ngời đây cũng là điểm yếu cuối cùng trong tay Vũ Linh Đan.
Vốn dĩ cố định khi nào lên chức mới chèn ép đám cổ động này, không ngờ hôm nay lại phải dùng đến trước.Nhưng mà khi nhìn thấy dáng vẻ hăm hở của Trương Thiên Thành thì Vũ Linh Đan cũng khôngcảm thấy hối hận.“Vũ Linh Đan, cô bớt ở đây tung tin đồn hù dọa người khác đi.
Chúng tôi một lòng vì công ty, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm cả!”“Đúng!”Ngay cả Giám đốc Vương vừa mới ngã xuống suýt thì phải đưa tới bệnh viện cũng cố gắng ngoi lên nói một câu.
Vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Vũ Linh Đan chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Vũ Linh Đan, từ lúc ông nội cô còn sống, cũng chẳng có ai dám nói chuyện với tôi như vậy.”“Đúng là ông nội tôi rất kính trong một số người, nhưng mà các ông cũng biết bệnh tình của ông nội tôi không hề nghiêm trọng đến mức đó, thể nhưng cuối cùng tại sao ông ấy lại trở thành bộ dạng đó?Nói tới ông nội, cảm xúc của Vũ Linh Đan cuối cùng cũng có chút kích động.
Cô đứng bật dậy sau đó chỉ thẳng tay vào mặt mỗi người, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Chính là vì các người”“Bởi vì ông nội tôi biết các người đã chỉnh sửa sổ sách, tham ô tiền của công ty nên ông mới không thể gắng gượng nổi, mãi mãi không thể ra khỏi phòng phẫu thuật!”Khóe mắt Vũ Linh Đan vương một giọt lệ, trong lòng vô cùng phẫn uất.Thế nhưng lúc đó ông nội vẫn dặn dò Vũ Toàn Phong chừa cho bọn họ một đường lui.
Bởi vì những cổ động đó đều là những người cùng ông nội trải qua bao sóng gió, mặc kệ bây giờ bọn họ biến chất như thế nào, ít ra lúc trước bọn họ cũng từng cùng ông nội đồng cam cộng khổ.“Các người có biết vì sao mấy năm nay các người đều bình an vô sự không? Đó là nhờ ông nội tôi, bởi vì ông nội tôi còn niệm tình cũ, cho dù ông nội tôi có qua đời cũng không để cho bố tôi động tới một cộng tác của các ông”“Nhưng mà các ông thật sự cho rằng kế hoạch của các ông hoàn hảo lắm sao? Nhà máybột mì bị đóng rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ trong lòng các ông không rõ sao? Còn công ty con Tâm Duyệt nữa, các ông có dám vỗ ngực nóimột câu không làm gì thẹn với lòng, chuyện đó không hề liên quan gì tới các ông không?”Vũ Linh Đan đem hết những tâm tư trong lòng ra nói, nước mắt cuối cùng cũng không kiềm chế được mà rơi lã chã.
Cô vừa oán giận lại vừa không cam lòng khi nhìn những người cổ đông còn có tuổi đời lớn hơn cả ông nội của cô.Cô không biết rốt cuộc mình nên cảm kích hay là oán giận nữa.
Tập đoàn Bạch Đằng xuống dốc không phanh không chỉ là do Vũ Toàn Phong mà còn có những con sâu ung nhọt này nữa!“Ông cụ…!đại ca cũng thật là…!Ông ấy đã thật sự nói như thế sao, tôi.”.