Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 29: Cô Là Người Phụ Nữ Của Trương Thiên Thành
- Home
- All Mangas
- Mất Rồi Xin Đừng Tìm
- Chương 29: Cô Là Người Phụ Nữ Của Trương Thiên Thành
Nếu nói rằng trước đó Vũ Linh Đan không từ chối Trương Thiên Thành chỉ để làm cho Vũ Hải Yến tức giận, thì sau đó, Vũ Linh Đan hoàn toàn muốn kết hôn với người đàn ông sẵn sàng bảo vệ mình.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ rằng câu nói đó chỉ là một lời nói vô tình của Trương Thiên Thành, và nó đã bị lãng quên sau ba ngày.
Ngoại trừ cho cô có chút thể diện khi trở về nhà họ Vũ, những lúc khác, người đàn ông này còn lạnh hơn cả băng, cho dù cô có cố gắng làm tan chảy nó cũng không ích gì.
Dần dần, cô cũng quen với lối sống không liên quan với nhau như thế.
An yên và bình lặng, thỉnh thoảng một giấc mộng lại ùa về lúc nửa đêm, khi Vũ Linh Đan cảm thấy không thể ngủ được, buồn bực và bồn chồn, chỉ cần cô nhớ lại khoảnh khắc cao ngạo của Trương Thiên Thành, mọi thứ đều trở lại nhẹ nhõm.
Cô nghĩ cả đời này sẽ như vậy.
Nhưng cuối cùng có quá ngây thơ rồi.
ỖTình cảm của cô quá rẻ rách.
Vũ Linh Đan cúi đầu, nước mắt chảy xuống làm thấm ướt mặt bàn.
Khi phản ứng lại, cô vội vàng lau đi, sau đó cầm chén và cơm vào miệng.
Cũng may Vũ Phong Toàn và Nguyễn Kim Thanh còn đang lo lắng cho Vũ Hải Yến nên chưa ăn cơm xong đã đi lên lầu, cũng không có ai nhìn thấy bộ dạng khó khăn của Vũ Linh Đan cả.
Cơm nước xong, cô đi thẳng lên lầu tắt đèn đi ngủ.
Đối với cô, nhà họ Vũ chỉ là nơi che mưa che gió, còn những chuyện khác thì cô không đòi hỏi được gì.
Sáng sớm hôm sau, khi Vũ Linh Đan xuống lầu, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Vũ Hải Yến mặc bộ đồ ở nhà màu hồng, tóc tai rối bù ngồi uống cháo.
Nguyễn Kim Thanh ngồi đối diện, thỉnh thoảng bỏ rau vào chén cho Vũ Hải Yến.
Khi hai mẹ con nhìn thấy Vũ Linh Đan, như thể họ đã nhìn thấy kẻ thù, đôi mắt của họ đồng thời bùng lên lửa giận.
Vũ Linh Đan không nói lời nào, cô bước thẳng ra khỏi cửa và chợt nghe thấy một giọng nói sắc bén và xuyên thấu sau lưng cô: “Vũ Linh Đan, đứng lại đó cho tôi.”
Vũ Linh Đan hơi nghi ngờ quay đầu lại, thấy Vũ Hải Yến lao đến trước mặt cô bất chấp sự ngăn cản của Nguyễn Kim Thanh, nhìn cô chằm chằm, lớn tiếng nói: “Cô vẫn còn liên lạc với Trương Thiên Thành sao? Sự việc tối hôm qua có liên quan đến cô không?”
“Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
Vũ Linh Đan quay đầu bỏ đi, Vũ Hải Yến nắm lấy tay áo cô với vẻ mặt lạnh lùng và độc đoán: “Chuyện tôi tính kể với Trương Thiên Thành, chỉ có vài người trong nhà biết, bố mẹ sẽ không nói, ngoài cô ra thì còn ai nữa?”
Vũ Linh Đan lạnh lùng hất tay Vũ Hải Yến ra.
Người đứng sau loạng choạng và suýt nữa ngã xuống đất.
Nguyễn Kim Thanh vội vàng chạy tới, ôm lấy Vũ Hải Yến vào lòng, rồi như muốn thu hút mọi người trong gia đình, bà ta hét lên: “Vũ Linh Đan, sao con lại động tay động chân như vậy? Con không biết sức khỏe của em gái còn chưa hồi phục sao? Con đang muốn giết nó đúng không?”
Mấy người giúp việc đều đã nhìn qua đây, Vũ Phong Toàn cũng vừa xuống lầu.
Vũ Linh Đan thật sự thán phục cách hai người này gây chuyện, cô lập tức cao giọng nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái, chuyện bỏ thuốc Trương Thiên Thành, tốt nhất là đừng đi rêu rao khắp nơi.
Trên đời này không có bức tường nào không thấm nước cả, coi chừng đến tại Trương Thiên Thành thì các người không gánh nổi hậu quả đâu.” “Chuyện gì vậy?”
Lúc Vũ Phong Toàn xuống lầu, vừa nghe thấy giọng nói tràn ngập phẫn nộ của Vũ Linh Đan, ông ta cau mày mắng: “Mới sáng sớm đã ồn ào cái gì vậy?”
“Bố, con chỉ hỏi chị gái vài câu, chị gái đã động tay động chân với con.”
Vũ Hải Yến ngay lập tức chạy về phía Vũ Phong Toàn, phàn nàn với vẻ mặt đau khổ oan uất.
Nguyễn Kim Thanh cũng nhận cơ hội nói: “Đúng vậy, Hải Yến của chúng ta chỉ tùy tiện hỏi hai câu thôi”
“Chỉ hỏi thôi?”
Vũ Linh Đan nở nụ cười chế nhạo, hôm nay cô sẽ không bỏ qua đâu.
Làm trò trước mặt cô sao? Vũ Linh Đan nói thẳng: “Trước tiên đừng nói đến việc có bao nhiều người biết chuyện củ chuốc thuốc Trương Thiên Thành.
Nhưng mà cô cứ hét lên như thế này, e rằng Trương Thiên Thành không biết cũng khó.
Hơn nữa, cô nghĩ Trương Thiên Thành biết thì anh ấy còn có thể đưa cô về nhà sao?”
Dáng vẻ của Vũ Linh Đan lúc này khiến Vũ Hải Yến sợ ngây ngốc tại chỗ.
Đúng vậy, mình và mẹ cũng có nói qua, theo tính khí của Trương Thiên Thành…
Vũ Hải Yến không dám nghĩ tiếp, sáng sớm tâm tình xấu, muốn gây chuyện với Vũ Linh Đan, ai ngờ mới nói mấy câu mà đã tự chĩa mũi dao về lại phía mình.
Đột nhiên, nước mắt của cô ta lăn dài, Vũ Hải Yến lại bắt đầu giả vờ đáng thương: “Mẹ, mẹ xem chị gái…”
“Đủ rồi!”
Hiếm khi Vũ Phong Toàn đứng về phía Vũ Linh Đan, ông ta trừng mắt nhìn Vũ Hải Yến, tức giận nói: “Việt tốt thì không thấy đâu, học đâu ra mấy thứ bậy bạ rồi làm loạn.
Ăn cơm xong thì lập tức lên lầu, không có sự cho phép của bố thì không được xuống lầu.”
“Bốt”Vũ Hải Yến gần như phát điện, đặc biệt là khi cô ta nhìn thấy vẻ đắc ý của Vũ Linh Đan.
Tuy nhiên, trên thực tế, suốt cả một quá trình này, Vũ Linh Đan chỉ bày ra một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm mà thôi, ngay cả liếc mắt nhìn Vũ Hải Yến thôi cô cũng không thèm.
Nguyễn Kim Thanh tự biết đuối lý, có cầu xin cũng không giúp được Vũ Hải Yến, chỉ có thể ôm con gái vào lòng, thì thào thuyết phục: “Hải Yến, lần này con nghe lời bố đi, hai ngày không đi ra ngoài cũng tốt cho con mà.
Bố con sẽ giúp con điều tra xem rốt cuộc là ai đã chuốc thuốc nhé”
Đôi mắt đẫm lệ của Vũ Hải Yến mơ hồ, cô ta hiển nhiên không hiểu ý của Nguyễn Kim Thanh.
Vũ Phong Toàn ở một bên nói: “Chuyện này, dù sao cũng phải tìm một người đứng ra chịu tội thay cho nhà họ Vũ một chút thể diện, cũng như cho Trương Thiên Thành một chút thể diện.”
Vũ Hải Yến thất thanh, ngoan ngoãn đi lên lầu.
Vũ Linh Đan cũng định đi làm, Vũ Phong Toàn đi theo ra ngoài, quan tâm nói: “Hôm nay cùng đi xe với bố đi.”
“Không cần đâu bố, con tự đi xe buýt cho tiện”
Vũ Linh Đan mỉm cười lịch sự và tăng tốc bước về phía trước.
“Bến xe buýt này cách đây hơn hai mươi nhút đi xe.
Tiện ở chỗ nào? Lên xe nhanh đi.”
Vũ Phong Toàn thể hiện uy nghiêm của một người cha, Vũ Linh Đan bĩu môi không phản bác, lập tức lên xe..