Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế - Chương 120: 120: Hành Hạ1
Cửu Châu nhận lấy, trong lòng hắn vui sướng đến phát điên.
Không cần biết nguồn gốc như thế nào, chỉ cần cô đưa đồ của cô cho hắn mặc, hắn sẽ mặc định là cô không đề phòng hắn.
– À còn nữa.
Hắn định đóng cửa, giọng nói mềm mại của cô cất lên, bày tay đang di chuyển của hắn khựng lại.
– Sao thế, em cần gì à?
– Không.
Triệu Gia Hân lại nở một nụ cười trìu mến và nói một câu đầy ẩn ý.
– Em chỉ muốn bảo anh chuẩn bị tinh thần đi.
Lát nữa em sẽ bắt đầu kế hoạch trả thù anh.
Tốt bụng nhắc nhở để anh đỡ căng thẳng đó.
Thấy em tốt không?
– Đã nói rồi, anh sẵn sàng bất cứ lúc nào.
Người đã trải qua vô vàn nỗi đau về thể xác lẫn tinh thần như Cửu Châu thì còn có chuyện gì đáng sợ.
Hắn chỉ sợ mất cô và hắn chỉ cần có cô.
Những nỗi đau khác không quan trọng.
Dù vậy, Cửu Châu vẫn đang rất tò mò xem rốt cục cô gái của hắn đang âm mưu làm chuyện gì.
Tắm rửa xong thoải mái hẳn.
Bộ đồ cô đưa, Cửu Châu mặc trên người rất vừa vặn.
Hắn đi ra thì thấy cô ôm một chiếc khăn và một chiếc váy ngủ đi vào.
Hắn không nhịn được mà thắc mắc:
– Em sao vậy? Ban nãy chẳng phải đã tắm rồi sao?
Hắn còn đang mong chờ màn trả thù của cô, mà cô lại đi tắm.
– Biết sao được.
Anh làm bẩn đồ của em rồi mà.
Không tắm bẩn lắm.
Mà cũng được, em không trách anh đâu.
Bộ đồ kia quá nóng, em sẽ bị ngột chết mất.
Cô nhún vai, vô tư trả lời.
– Anh vào phòng trước đi.
Em sẽ vào ngay đây.
Cô chỉ tay vào phòng bên trái nhà bếp, ra hiệu đó là phòng của cô.
Cửu Châu không thắc mắc nữa, chỉ nhắc nhở một câu:
– Cẩn thận nhé, tắm lâu quá vào buổi tối sẽ có hại cho sức khoẻ, không chừng còn cảm nữa.
– Vâng, em sẽ xong luôn mà.
Anh yên tâm đi.
Em không dễ ngã bệnh đâu, còn phải có sức khoẻ để hành hạ anh mà.
Cô vẫn còn chưa quên những việc mình cần làm đâu.
Trong khoảng thời gian đợi Cửu Châu tắm xong, cô đã nghĩ đủ cách để “tra tấn” hắn rồi.
Đêm nay, cô sẽ không cho hắn ngủ yên đâu.
– Đừng nói nữa, anh sẽ vào trước chờ em.
Hắn nhún vai, vừa đi vừa nói.
Tưởng cô nói suông thôi, xem ra cô đã quyết tâm làm rồi.
Cũng tốt, vậy hắn mới có cảm giác như hai người yêu đương.
Hắn thì không hứng thú mấy trò như vậy, chỉ háo hức giây phút chơi đùa với cô thôi.
– Anh sẽ phải hối hận đấy.
Cô nói thế, sau đó đóng sầm cửa lại.
Hắn cười, nụ cười đẹp như ánh sáng của ngàn sao lấp lánh trên bầu trời, một nụ cười hạnh phúc.
Ở bên cô, có chết cũng không hối hận.
Năm phút sau.
Triệu Gia Hân vào phòng thì thấy hắn đang đứng trong phòng, bàn tay lướt nhẹ trên từng đồ vật của cô.
Hắn ngắm cả căn phòng bằng ánh mắt trìu mến.
– Xong rồi sao.
Tôi đợi em hơi lâu đấy.
Triệu Gia Hân mặc trên người chiếc váy ngủ màu hồng phấn ngắn đến ngang hông, dù váy có rộng thì vẫn không thể che được đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.
Có lẽ vì cô tin Cửu Châu không dám làm càn nên mới dám ăn mặc thoải mái.
– Mấy giờ rồi nhỉ.
Cửu Châu mở điện thoại lên rồi trả lời:
– Gần chín giờ.
Em hỏi làm gì?
– Còn sớm nhỉ.
Vẫn còn chơi được một lúc.
– Không.
Thế là muộn rồi.
Thời gian của chúng ta còn dài mà.
Em ngủ đi để giữa gìn sức khoẻ.
Em vừa mới ra viện đấy thôi.
Hắn quan tâm cô và nói lời thật lòng.
Nhưng Triệu Gia Hân cố ý không hiểu đều đó mà giở tính trẻ con ra:
– Không đâu.
Không phải anh sợ em làm gì anh
chứ.
– Không đâu.
Hắn cầu còn không được ấy.
– Anh thấy em mệt thật mà.
Cô bĩu môi.
Tiến lại giường, ngồi kiểu vất chân.
– Chẳng phải mười ngày trước, cứ mỗi giờ này anh lại lôi em lên giường để thoả mãn d*c vọng còn gì.
Anh quên nhanh thế? Hay là anh chỉ có mỗi cái cảm giác em thoả mãn anh?
Cô bức xúc, hắn chỉ biết câm lặng.
Chỉ cần cô nhắc đến chuyện đó là Cửu Châu hiểu mình không còn tư cách trả treo với cô rồi.
– Vậy em muốn anh làm gì?
Thôi kệ, hắn sẽ chiều theo cô vậy.
Chỉ cần Triệu Gia Hân thấy thoải mái, hắn sẽ không nói gì nữa.
– Yên tâm, em sẽ không làm khó anh đâu.
anh nằm lên giường đi.
– Được, anh nằm.
Cứ tưởng cô sẽ bắt hắn làm điều gì khó khăn lắm.
Hoá ra chỉ là nằm lên giường.
Chắc cô định lấy roi đánh hắn một trận.
Chỉ có vậy thôi, cũng nhẹ nhàng quá rồi.
Tuy nhiên, mọi chuyện không như Cửu Châu nghĩ.
Cô lấy chiếc cà vạt của hắn, không đánh hắn mà trói chặt tay hắn lên thành giường.
– Này, đừng nói em sẽ trả thù tôi bằng cách c**ng bức tôi nha.
Cửu Châu cười cợt.
Tư thế này sao quên thuộc quá.
Là tư thế mà hắn thường làm với cô.
Không.
Như thế thì có lợi cho anh quá.
Cô đâu có ngốc.
Trả thù bằng cách hắn từng
làm thì cô chỉ có thiệt.
Buộc xong hai tay hắn, Triệu Gia Hân lại hì hục trói hai chân hắn lại.
Động tác cô thuần thục, thắt nút nào chắc nút ấy.
Chẳng mấy chốc, cả người Cửu Châu đã bị trói chặt.
Kẻ nguy hiểm coi như đã vô dụng, Triệu Gia Hân trở nên to gan, cô không sợ gì nữa, ngồi trên người hắn mà to gan tuyên bố:
– Đêm nay nếu anh thoát được, em sẽ cho anh đụng vào em.
Thời hạn là đến tám giờ sáng mai.
– Còn nữa, để cho anh phải khổ sở cầu xin em, em sẽ cho anh uống thuốc kích d*c, giống như cách anh đã làm với em.
– Em bị ngốc rồi sao? Có cần làm đến bước đấy không?
– Có.
Cô bày ra bộ dạng phóng khoáng trả lời.
Triệu Gia Hân mặc kệ Cửu Châu, cô xuống giường lấy điện thoại.
Triệu Gia Hân vào một trang web bán hàng, tìm một trang bán thuốc ship nhanh gần nơi cô ở rồi nhấn nút đặt hàng.
Đây là sự tiện lợi khi mua hàng online, không cần phải đến tận nơi, các thủ tục diễn ra chưa đầy một phút.
– Sẽ giao hàng trong khoảng ba mươi phút nữa.
Nhưng có lẽ không đến ba mươi đâu.
Chỗ đó gần đây mà.
Anh chờ một chút nhé.