Cổ Thiên Nga - Chương 83: Chương 83
Nụ cười bên khóe môi Hạ Tư Hành dần phai đi, “Sao cơ?”
Kim Hề nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
“Kim Hề ngoan nào, em vừa nói gì, lặp lại lần nữa được không em?” Hạ Tư Hành khẽ giọng dỗ dành, hai tay đỡ lấy gương mặt say mèm của cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh trăng bàng bạc càng làm nổi bật đôi mắt mơ màng của Kim Hề.
Kim Hề cau mày chợt hỏi, “Anh là ai?”
Hạ Tư Hành, “Anh là bạn trai em.”
Kim Hề, “Bạn trai em là ai?”
Kiến trúc nhà họ Thẩm theo màu xám xanh cổ điển, trước phòng ăn là dải hành lang cong cong quẹo quẹo.
Hạ Tư Hành vội vã chạy đến, gió đêm phần phật thổi mấy chạc cây khô dọc hai bên hành lang.
Trong cơn gió đông tĩnh mịch, anh chợt nghe thấy Kim Hề nói, “Hạ Tư Hành là bạn trai em, là anh của em.”
Chưa đầy năm phút, nhưng cô lại quên mất rồi.
Quả nhiên, không thể nói lý với mấy con ma men này.
“Thế em còn nhớ mình là ai không?” Hạ Tư Hành hỏi cô.
“Em là công chúa thiên nga.”
Say đến độ này mà vẫn còn nhớ mình là công chúa thiên nga.
Hạ Tư Hành hết nói nổi.
“Làm công chúa bao năm nay, em mệt quá.” Cả người Kim Hề như quả bóng xì hơi, không còn sức chống đỡ, cô nằm nhoài ra bàn, gác cằm lên tay, khẽ nói, “Em không muốn làm công chúa nữa.”
Hạ Tư Hành nửa ngồi xổm, ngang tầm mắt với cô, “Thế em muốn làm gì?”
Kim Hề nhìn anh chằm chằm hồi lâu, bỗng nhiên rơi nước mắt, “Em không biết nữa.”
“Sao lại không biết?”
“Em không biết thật mà.” Kim Hề rủ mắt, nước mắt như lũ vỡ đê, nghẹn ngào nói, “Hạ Tư Hành nói em là em bé của anh ấy.”
“Ừm.”
“Nhưng nếu em là em bé của anh ấy, lại còn cùng anh ấy yêu nhau, thế chẳng phải là loạn luân hay sao?”
“…”
Yết hầu Hạ Tư Hành khẽ dịch chuyển, khóe miệng giần giật, “Không phải ý con cái đâu em.”
Kim Hề lấy mu bàn tay quệt nước mắt, vừa khóc nức nở vừa ngắt ngứ nói, “Kỳ Nhiên, anh nói…!nói xem…!rốt cuộc Hạ…!Tư Hành có thích em không? Sao anh ấy lại không cầu hôn em?”
Hạ Tư Hành đau đầu.
“Anh không phải là Kỳ Nhiên.”
“Kỳ Nhiên.” Kim Hề hỏi, “Sao anh lại nói mình không phải là Kỳ Nhiên?”
Hạ Tư Hành không phản bác được, nhưng vẫn kiên nhẫn nói với cô, “Kim Hề à, nhìn anh đi, anh không phải là Kỳ Nhiên, anh là Hạ Tư Hành, là anh A Hành của em đây.”
Kim Hề dụi dụi lau nước mắt, ánh mắt cũng dần rõ ràng hơn.
ngôn tình hay
Cô yên lặng nhìn Hạ Tư Hành, chỉ mới mười giây mà cứ ngỡ như đã trôi qua mười phút đằng đẵng.
“Anh A Hành.” Cuối cùng cô cũng nhận ra người trước mặt.
Hạ Tư Hành cười, “Anh đây.”
Một giây sau, anh lại nghe thấy cô nói, “Em đã mơ thấy anh đấy.”
Nghe cô nói thế, Hạ Tư Hành đành tước vũ khí đầu hàng, quyết định không nên nói chuyện với cô nữa, ôm cô về phòng là cách tốt nhất.
Hạ Tư Hành vươn tay ôm lấy cô theo kiểu công chúa.
Kim Hề vẫn ngỡ mình đang mơ nên cực kỳ ngoan ngoãn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Hạ Tư Hành, rướn cổ đến, chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú.
Ánh đèn dọc hai bên hành lang phát ra ánh sáng dìu dịu.
Đến khi về phòng, Kim Hề vẫn không nói câu nào, Hạ Tư Hành cứ tưởng cô đã ngủ.
Anh cúi đầu nhìn cô, lại trông thấy đôi mắt ngân ngấn nước.
Hạ Tư Hành đặt cô lên giường, đang định rút tay ra thì cánh tay vòng qua cổ anh chợt siết lại, bướng bỉnh không chịu buông.
“Kim Hề à, anh đi lấy khăn mặt, em buông tay đã nhé?” Anh dịu dàng dỗ cô.
“Lấy khăn mặt làm gì?”
“Lau mặt cho em.”
“Mặt em xinh thế sao lại lau?”
Kim Hề nói với vẻ đương nhiên.
Hạ Tư Hoài Hâmành thấy mình đúng là tự tìm cái khổ, anh thở dài, “Không lau nữa, vậy anh thay áo ngủ cho em nhé, được không?”
Kim Hề ngẩng lên nhìn anh một hồi lâu, bỗng nhiên thốt ra một câu kinh người, “Đâu thể mình em thay được, anh cũng phải thay chứ? Anh A Hành, em cởi đồ giúp anh nhé?”
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng hắt vào phòng, gương mặt Kim Hề tắm trong ánh trăng mang theo cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Cộng thêm giọng điệu nũng nịu của cô…
Bụng dưới Hạ Tư Hành chợt thít chặt.
Anh khàn giọng, “Em cởi nổi sao?”
Kim Hề, “Nổi chứ.”
Vừa dứt lời, không biết cô lấy sức từ đâu, hai tay chống lên vai Hạ Tư Hành, đẩy anh ngã lên giường, sau đó ngồi dạng chân trên người anh.
Tay cô chạm đến cúc áo của anh, một cúc, hai cúc đã được mở ra.
Lúc cởi đến cúc thứ ba, cô dừng lại.
Sau đó, cô bưng mặt khóc thút thít.
“Anh A Hành, chừng nào anh mới chịu cầu hôn em? Anh cầu hôn em ở trong mơ được không?” Kim Hề tủi thân, tiếng khóc rấm rứt, từng giọt từng giọt nước mắt len qua kẽ tay cô rồi rơi xuống lồng ngực Hạ Tư Hành.
Cũng xuyên vào tim anh.
“Anh lúc nào cũng thế, rõ là thích em nhưng lại không nói một lời.
Anh luôn xử lý mọi chuyện tình cảm đâu vào đấy, nhưng chưa từng nói anh thích em.”
Trong nháy mắt, người đang khóc nấc đến nghẹn ngào kia như bỗng hóa thành anh.
Vì giờ phút này, anh không sao thốt nổi thành lời.
“Lúc nào anh cũng bày ra dáng vẻ nắm chắc mọi thứ trong tay, như mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh, thế kết hôn thì sao? Tuy em vẫn chưa muốn cưới ngay, nhưng sao anh chẳng thèm nhắc đến một lần?” Kim Hề trèo xuống khỏi người anh, hai tay ôm lấy chân, co ro ngồi trong một góc giường.
Cô thủ thỉ, “Thỉnh thoảng em cũng sẽ mơ về tương lai.”
Con người đều cần có ước mơ để chống đỡ, Kim Hề sống rất lý trí và tỉnh táo, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ mơ mộng về tương lai tươi đẹp hệt như một cô bé con.
Dù hiện tại đã rất tốt, nhưng cô càng muốn có một tương lai rực rỡ hơn.
Tương lai ấy, có anh, cũng có em.
Hạ Tư Hành ngồi dậy, nhích lại đối diện cô, “Kim Hề.”
Kim Hề, “Dạ.”
Giọng anh cực kỳ dịu dàng, “Anh luôn trong trạng thái sẵn sàng kết hôn với em, còn em thì sao?”
Kim Hề không nói gì nữa, chỉ khóc mãi.
Đợi một hồi lâu cũng không thấy cô lên tiếng.
Hạ Tư Hành xuống giường, lúc quay về còn cầm thêm một cái khăn và một bộ đồ ngủ.
Cửa sổ trong phòng đã được mở ra.
Bên ngoài là hồ sen, cứ đến hè thì cả hồ đều ngợp hoa sen, nhưng qua một mùa thu, đông đến thì chỉ còn lại những cành úa gãy.
Có làn gió đông tiêu điều thổi qua, hong khô giọt lệ trên mặt cô.
Kim Hề ghé lên bậu cửa sổ, nghe thấy động tĩnh sau lưng, cô chậm chạp quay đầu lại.
Hạ Tư Hành tưởng cô đã tỉnh rượu.
“Em muốn tắm không?”
“Không ạ.” Kim Hề bình tĩnh đáp, “Ngoài trời lạnh quá.”
“Hả? Thế anh đóng cửa sổ nhé?”
Hạ Tư Hành đi tới định đóng cửa sổ lại, bên tai bỗng nghe cô nói, “Hình như bên Nam Thành tuyết rơi rồi, hồi tối lúc ăn cơm em có nhắn cho Hạ Tư Hành, bảo anh ấy mặc ấm một tí kẻo cảm, nhưng anh ấy vẫn chưa nhắn lại.”
“Hiếm khi nào em liên lạc được với anh ấy, có đôi khi em nghĩ rằng, nếu em ngoại tình thì liệu anh ấy có nhận ra không?”
Không hẳn là giận dỗi hay bất lực, trái lại, trong lời cô lại nhuốm vẻ cay đắng.
Là thành viên trong đội ngũ nhân viên y tế, Hạ Tư Hành biết công việc của mình bận rộn thế nào.
Vu Tố hay càm ràm, Châu Dương cũng thường hỏi anh sao cứ phải làm công việc vừa tốn công lại chẳng thu được trái ngọt như này, ngay cả Giang Trạch Châu cũng sẽ dùng giọng điệu bất đắc dĩ hỏi anh, có phải vì cuộc sống quá êm đẹp nên anh mới đi làm bác sĩ cho đời bớt sướng đúng không.
Chỉ có Kim Hề, cô chưa từng phàn nàn lấy một câu.
Hạ Tư Hành cứ nghĩ cô không để ý.
Ở bên anh, cô đã học cách hiểu chuyện, học cách độc lập, trưởng thành.
Trưởng thành, độc lập, hiểu chuyện, đều là những đức tính tốt.
Đến mức anh đã quên mất, ẩn nấp dưới những đức tính này là bản thân cô — một cô gái chỉ vừa mới hai mươi ba tuổi.
Mọi người luôn nói đàn ông vĩnh viễn là những chàng thiếu niên.
Nhưng có ai nhớ rằng, con gái mới là ngây thơ nhất.
“Thế em có muốn ngoại tình không?” Hạ Tư Hành vừa lau mặt cho cô vừa hỏi.
“Em đang ngoại tình đây.” Kim Hề khẽ cười, chỉ mình rồi lại đưa tay chỉ sang Hạ Tư Hành, gương mặt mỉm cười đầy quyến rũ lộ ra nét ngây thơ, “Em đang yêu đương với Hạ Tư Hành trong mơ đây.”
Trong mơ, ngoài đời, người yêu của cô vĩnh viễn là Hạ Tư Hành.
Anh bật cười.
…
Sau đó, Hạ Tư Hành thay đồ ngủ giúp Kim Hề.
Kim Hề trong cơn mơ cực kỳ ngoan ngoãn, còn ngoan hơn cả lúc bình thường.
Hạ Tư Hành bảo cô giơ tay là cô giơ tay, bảo cô nhấc chân là cô nhấc chân, quá trình thay đồ vô cùng thuận lợi.
Sau khi thay đồ xong, cô nằm lên giường, quay sang chỗ khác, nói với Hạ Tư Hành đang ở phần giường còn lại.
“Ngủ thôi anh.”
Vẻ ngây thơ trong sáng chưa từng có.
Dù là lời nói mập mờ, nhưng trong đầu Hạ Tư Hành không hề nảy sinh bất kỳ suy nghĩ không đứng đắn nào.
Anh dém chăn giúp cô, “Anh chưa buồn ngủ, em ngủ trước đi.”
Kim Hề, “Còn anh thì sao?”
Anh đáp, “Anh nhìn em ngủ.”
Kim Hề cười, “Dáng em ngủ cũng đẹp lắm đấy, anh đừng yêu em quá nha.”
Hạ Tư Hành cong môi, “Ừm.”
Có lẽ quá buồn ngủ nên chẳng bao lâu cô đã ngủ thiếp đi..
Hạ Tư Hành nhìn gương mặt chìm vào giấc ngủ của cô dưới ánh trăng, trong đầu chợt nhớ đến nội dung cuộc điện thoại ông cụ gọi cho anh chiều nay.
Thật ra Hạ Tư Hành đã mua vé máy bay từ sớm, dự định bay sang đây tạo bất ngờ cho cô.
Ngày mai và ngày mốt anh đều được nghỉ, buổi diễn của Kim Hề ở Giang Thành đã kết thúc, trạm tiếp theo là bốn ngày sau, hiếm có dịp hai người được nghỉ cùng nhau.
Thế nên anh muốn đi thăm cô.
Lúc nhận được điện thoại của ông cụ, Hạ Tư Hành đang ở sân bay chờ đến giờ bay.
Dù sao cũng không phải ông ngoại ruột, cuộc điện thoại bất ngờ khiến Hạ Tư Hành cảm thấy bất an trong lòng, anh sợ Kim Hề có chuyện gì, vội vàng nhận máy.
“Ông ngoại ạ.”
“A Hành đang bận hả con?” Giọng ông cụ vô cùng hòa ái, nghe không giống như có chuyện.
Hạ Tư Hành đáp, “Không bận ạ.”
Ông cụ, “Dạo này con bận gì thế?”
Hạ Tư Hành, “Dạ con bận việc trong bệnh viện ạ.”
Màn hỏi thăm ngắn ngủi qua đi, ông cụ Thẩm chợt vào thẳng vấn đề, “Ông biết cuộc gọi này của ông hơi đột ngột, nhưng nội dung sau đây lại càng đột ngột hơn.”
“…” Hạ Tư Hành giật mình.
“Con cũng biết ông đã già rồi, không mong gì hơn ngoài việc Kim Hề tìm được một người thương yêu nó rồi kết hôn.” Ông cụ Thẩm dừng lại một chút rồi nói, “Hai đứa yêu nhau bao năm, có từng nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”
Hạ Tư Hành, “Kim Hề…”
“Ông đã hỏi ý nó, nó bảo đều nghe theo con cả, không sao, mấy cô nhóc chẳng có quy hoạch cụ thể về tương lai, toàn đi đến đâu thì hay tới đó, đừng nói là kết hôn, ngay cả chuyện ngày mai ăn gì có lẽ nó còn chẳng nghĩ đến.
Nhưng ông lớn tuổi rồi, vẫn luôn mong ngóng hai đứa kết hôn, con có thể nói với ông suy nghĩ của con không?”
Bản lĩnh nói dối không chớp mắt của ông cụ Thẩm vượt xa Kim Hề, trước đây khi còn lăn lộn trên thương trường, ông có thể khiến nhóm bạn làm ăn phải sửng sốt mấy phen.
Hạ Tư Hành cụp mắt, vẻ mặt lạnh nhạt.
Sau khi suy nghĩ, anh trả lời bằng giọng hết sức nghiêm túc, “Suy nghĩ của con chính là, con đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể kết hôn với cô ấy bất cứ lúc nào, nhưng tương lai của cô ấy vẫn còn nhiều biến hóa, con không muốn vì chuyện kết hôn mà thay đổi tương lai của cô ấy.”
Ông cụ hỏi, “Sao kết hôn lại làm ảnh hưởng đến con bé?”
Hạ Tư Hành, “Con người hầu như đều trải qua quá trình yêu đương, kết hôn, sinh con…!Trước khi hai bọn con yêu nhau, gia đình luôn giục bọn con yêu đương, sau khi bọn con công khai, bọn họ lại giục cưới.
Nếu thế có phải sau khi kết hôn sẽ bị giục sinh con không ạ?”
Anh tỉnh táo phân tích, “Con và cô ấy không phải là người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, nhưng người nhà không phải là người khác, con không quan tâm, nhưng Kim Hề thì không làm được.
Ông cũng biết mà, cô ấy rất để ý suy nghĩ của ông.”
Ông cụ đã sớm biết Hạ Tư Hành có một loại trưởng thành không hợp với độ tuổi của mình.
Sau khi nói chuyện xong, ông lại xác nhận thêm một điểm.
Hạ Tư Hành đã làm hết mọi chuyện của một người cháu rể phải làm.
Trong lúc Kim Hề đang nghĩ tiếp theo phải làm gì, Hạ Tư Hành đã lên kế hoạch trong mười năm tới đâu vào đấy.
Nhưng, người lý trí khi giữ vững tỉnh táo dường như đã bỏ lỡ một điểm.
– – “Con có hỏi ý của Kim Hề chưa?”
Bất thình lình bị hỏi khó, đôi mắt lạnh lẽo của Hạ Tư Hành chợt hiện lên vẻ bối rối, “Cô ấy…”
Lời vừa đến bên môi lại không biết phải nói gì.
Ông cụ lên tiếng, “Đừng có chắc chắn về suy nghĩ của mỗi mình con, cuộc sống về sau là của hai đứa, lúc con đang suy nghĩ cho con đường tương lai của con bé, thì tại sao con không thử hỏi ý kiến của con bé? Hỏi nó xem rốt cuộc nó có suy nghĩ gì về việc kết hôn, liệu có từng nghĩ đến chuyện kết hôn với con không?”
Khoảng thời gian dài sau đó, Hạ Tư Hành như rơi vào trầm mặc.
Suốt mấy tiếng đồng hồ từ Nam Thành bay đến Giang Thành, Hạ Tư Hành vẫn nghĩ đi nghĩ lại một vấn đề.
Anh tự nghĩ mình thông mình, lên kế hoạch đâu vào đây, nghìn tính vạn tính nhưng lại quên tính đến chuyện…
…!Kim Hề nghĩ thế nào?
Cô có suy nghĩ gì về chuyện kết hôn, về chuyện tương lai?
Trong suốt thời gian bay, anh vẫn không tìm ra đáp án.
Đến tận bây giờ, ngắm nhìn gương mặt yên tĩnh dưới ánh trăng này.
Anh thầm nghĩ.
Có lẽ trong quy hoạch tương lai của cô, anh là một bộ phận không thể chia cắt.
Có lẽ cô cũng mong đợi về hôn nhân cũng như bao cô gái khác.
Có lẽ sau năm năm yêu nhau, quan hệ của hai người đã không còn dậm chân tại chỗ như trước nữa.
Con người phải tiến về phía trước, bọn họ không thể làm người yêu suốt đời, dù sao cũng phải kết tóc phu thê, ân ái không rời.
…
Hôm sau, trời hừng sáng.
Kim Hề mơ mơ màng màng thức dậy, di chứng say rượu khiến cả người cô uể oải, còn mệt hơn tập múa liên tục suốt mười giờ.
Đầu óc chậm chạp, choáng váng.
Cô chống người ngồi tựa lên đầu giường, vẻ mặt hốt hoảng như đang cố nhớ lại.
Tối qua cô, Kỳ Nhiên và ông ngoại uống rượu.
Ông ngoại say được đỡ về phòng, chỉ còn lại cô và Kỳ Nhiên.
Hình như cô cũng say, nhớ đến đây, đầu óc cô trống rỗng.
Mọi chuyện sau đó dường như đã bị người ta cắt mất, Kim Hề không sao nhớ nổi.
Sao cô lại ở trên giường?
Chẳng lẽ Kỳ Nhiên cõng cô về phòng?
Nhưng hình như tối qua Kỳ Nhiên cũng say quắc cần câu.
Kim Hề vắt hết óc vẫn không nhớ ra nổi.
Cô gãi đầu, lần mò tìm điện thoại trong chăn, trong tầm mặt chợt nhác thấy một chiếc điện thoại đặt ngay ngắn song song với điều khiển từ xa trên tủ đầu giường.
Cách để đồ thế này khiến cô nhớ đến Hạ Tư Hành.
Nhưng anh đang ở Nam Thành mà, không thể là anh được.
Chẳng lẽ là Kỳ Nhiên thật sao?
Kim Hề mấp máy đôi môi, mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Kỳ nhiên gửi đến.
Kỳ nhiên, [Em đâu rồi?]
Kỳ Nhiên, [À về phòng rồi.]
Kỳ Nhiên, [Ơ, bạn trai em đến khi nào thế?]
Kim Hề sửng sốt.
Hạ Tư Hành đến ư?
Kim Hề không trả lời tin nhắn của Kỳ nhiên, nhìn đồng hồ đã mười hai giờ trưa.
Cô vén chăn bước xuống giường đánh răng rửa mặt.
Lúc từ nhà vệ sinh bước ra, cửa phòng cũng được đẩy vào.
Người đi vào chính là Hạ Tư Hành.
Kim Hề đứng đờ tại chỗ ngơ ngác nhìn anh.
Hạ Tư Hành cau mày, “Sao thế em?”
Kim Hề lấy lại tinh thần, ngồi trước bàn trang điểm bôi dưỡng da, nhìn vào gương nói chuyện với Hạ Tư Hành, “Anh đến hồi nào thế?”
Hạ Tư Hành im lặng một lát, không biết nghĩ cái gì, anh hỏi, “Em không nhớ gì sao?”
Kim Hề lặng thinh, “Em phải nhớ gì hả?”
Hạ Tư Hành, “Tối qua em uống say lắm.”
Hai vai Kim Hề xìu xuống, cô vò đầu, vẻ mặt buồn rầu, “Em có làm khùng làm điên gì không?”
Hạ Tư Hành cụp mắt, đưa mắt quan sát sau lưng cô.
“Không.” Anh đáp, “Tối qua em ngoan lắm, say rồi ngủ.”
“Không làm khùng làm điên là tốt rồi.” Kim Hề cứ tưởng thật.
Nhưng nơi khóe mắt, cô thấy ánh mắt Hạ Tư Hành như có ẩn ý, cô thấy lạ nên hỏi lại lần nữa, “Em không quậy thật chứ?”
Hạ Tư Hành bâng quơ đáp lại, “Ừ.”
Kim Hề, “Thế sao anh nhìn em hoài vậy?”
Hạ Tư Hành, “Tóc em kẹt ở cúc áo kìa.”
Nghe anh nói thế, Kim Hề cúi đầu, phát hiện tóc mình dính trong cúc áo.
Cô cúi đầu gỡ ra, lại hỏi anh, “Sao tự dưng lại đến đây mà không báo trước em một tiếng? Nếu anh nói thì em sẽ đến sân bay đón anh rồi.”
Hạ Tư Hành hạ giọng nói, “Muốn cho em bất ngờ, nhưng không biết đây có gọi là bất ngờ không?”
Cài lại cúc áo lần nữa, tay cô dùng lực hơi mạnh nên cúc áo bị đứt, rơi xuống lòng bàn tay.
Cánh cửa mở ra, ánh nắng ban trưa rơi xuống trên người Hạ Tư Hành như tạo ra một lớp filter thường có trên phim điện ảnh.
Không khí như ngừng lưu thông, chỉ có mỗi mình cô là chuyển động.
Kim Hề đi tới, cách chừng hai ba bước thì dừng lại trước mặt Hạ Tư Hành.
Cô ngẩng đầu, ý cười trên mặt còn rực rỡ hơn cả ánh nắng bên ngoài.
Cô nói, “Anh hôn em một cái đi, em sẽ cho anh biết đáp án.”
Đôi mắt anh thẫm lại, ngay lập tức cúi người xuống đặt lên bờ môi cô một nụ hôn.
“…!Ừm, phần bất ngờ hôm nay đã được ký nhận.”
…
Hạ Tư Hành và Kim Hề không nán lại trong phòng quá lâu.
Kim Hề chưa ăn trưa, lúc đến phòng ăn thì trông thấy ông cụ cũng ở đó, trên tay cầm thứ gì đó, đến gần mới nhận ra đó là một quyển album ảnh.
Bên trong đều là ảnh lúc nhỏ của Kim Hề.
Thấy hai người họ đi tới, ông cụ ngoắc tay gọi Hạ Tư Hành, “Bà ngoại con bé vừa tìm được cuốn album này, con muốn xem không?”
Hạ Tư Hành, “Dạ có ạ.”
“Ông ngoại, mấy hình đó có gì hay mà xem, người thật việc thật ngay đây thì cần gì phải xem ảnh ạ?” Kim Hề vừa ăn cơm vừa nhỏ giọng thầm thì.
“Con hồi bé đáng yêu biết bao, A Hành chưa thấy nên để nó xem thì có sao?”
Cô nhếch môi, “Ồ.”
Quyển album dày cỡ ba ngón tay, ôm trên tay đến là nặng.
Ông cụ ôm cũng mệt, giao lại cho Hạ Tư Hành, sau đó nói, “Ông Trần tới rồi, ông đi đánh cờ với ông ấy, hai đứa ở đây chơi đi.”
“Dạ.”
Kim Hề ăn cơm rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, ăn nửa chén cơm mà mất tầm mười phút.
Sau khi ăn xong, cô ngồi xuống cạnh Hạ Tư Hành, “Anh đang xem gì thế?”
Album được lật sang một trang, đập vào mắt cô là một tấm ảnh đã ố vàng.
Khung cảnh là sân khấu tráng lệ, Kim Hề trong ảnh mặc váy múa màu đen, hai tay buông thỏng, gương mặt nhỏ nhắn trông rất lạnh lùng, kiêu ngạo hệt công chúa thiên nga.
Phải nói sao nhỉ, công chúa kiêu ngạo phiên bản mini?
Hạ Tư Hành, “Lúc này em bao nhiêu tuổi?”
Kim Hề nhìn lướt qua băng rôn màu đỏ trên sân khấu – Cuộc thi ba lê quốc tế Nam Thành lần thứ ba (giải thiếu niên), cô nhanh chóng nhớ ra, “Tám tuổi.”
Đồng thời, trong đầu cô cũng nhớ đến Kỳ Nhiên.
Trong cuộc thi này, Kỳ Nhiên ngồi dưới khán đài đánh một giấc, còn bị người bên cạnh đánh thức.
Cô kể lại chuyện này cho anh nghe, trái lại nhận được ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Tư Hành cùng với giọng điệu hờ hững của anh, “Em nhớ rõ nhỉ.”
“…”
Cô bỗng quên mất, thằng cha này có địch ý với Kỳ Nhiên.
Kim Hề chuyển sang chủ đề khác, “Có lẽ Châu Tranh cũng tham gia cuộc thi này, anh có đi xem không?”
Hạ Tư Hành ngẫm nghĩ vài giây, nhớ lại, “Có.”
Kim Hề lập tức đáp trả anh, dùng giọng điệu của anh vừa nãy lạnh lùng đáp trả, “Anh nhớ dai ghê.”
“…” Hạ Tư Hành không mặn không nhạt nói, “Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất anh đi xem cô ấy biểu diễn, hơn nữa còn bị Châu Dương một hai lôi đi, anh ngồi chưa được nửa tiếng, cô ấy chưa ra diễn thì anh đã về rồi.”
Lời này vốn chẳng có gì đặc biệt, cực kỳ thích hợp với tác phong trước sau như một của anh.
Nhưng…
Kim Hề nhíu mày, một suy nghĩ chợt hiện lên.
Cô hỏi dò, “Anh có còn nhớ lúc đó anh ngồi ở hàng ghế nào không?”
Chuyện đã qua lâu, Hạ Tư Hành không nhớ rõ những chi tiết như thế, “Chắc là hàng đầu, còn cụ thể thì anh không nhớ.”
Nhịp tim Kim Hề chợt gia tốc, cảm giác mong chờ bất chợt dâng lên một cách mãnh liệt, “Lúc ấy em là người biểu diễn đầu tiên, Kỳ Nhiên nói sau khi em múa xong thì người bên cạnh anh ấy lục tục rời đi khiến anh ấy không ngủ được.
Nếu…”
Cô hít sâu một hơi, “Anh nói xem có khi nào anh từng xem em biểu diễn không?”
Hạ Tư Hành ngước lên, “Chuyện này…”
“Đúng rồi, lúc ấy mẹ em có chụp cho Kỳ Nhiên mấy tấm lúc mới vào.” Vì kích động mà bàn tay tìm hình của Kim Hề cũng run lên, cô lấy hết ảnh chụp cuộc thi ấy ra khỏi màng ni lon.
Một tấm.
Hai tấm.
Tấm thứ ba chính là ảnh chụp Kỳ nhiên.
Hàng thứ hai trên khán đài.
Vì chụp cho Kỳ Nhiên nên trong lúc vô tình có ba người khác đã lọt vào khung hình.
Kỳ Nhiên ngồi ở ghế ngoài đầu tiên, bên trong còn hai chàng trai.
Hai chàng trai này trông không mấy chênh lệch so với Kỳ Nhiên.
Hai gương mặt quen đến độ khiến Kim Hề phải hét trong lòng.
Ngồi bên cạnh Kỳ Nhiên chính là Hạ Tư Hành.
Một người còn lại là Giang Trạch Châu.
Hóa ra thời gian đã sớm an bài để họ gặp nhau, lễ trưởng thành năm mười tám tuổi ấy không phải là lần đầu gặp gỡ, mà chính là bữa tiệc trùng phùng của bọn họ.
***
Có lẽ Châu Dương không được chụp dính rồi.
Poor Châu Dương.
=))).