Cổ Thiên Nga - Chương 31: Chương 31
Hạ Tư Hành cứ tưởng Kim Hề đã tỉnh.
Nhưng khi nhìn sang lại thấy cô vẫn đang nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Cô vùi mình vào chăn, tự điều chỉnh tư thế thoải mái nhất rồi thiếp đi.
Có lẽ là đang nói mớ, chẳng biết cô mơ thấy gì nữa.
Hạ Tư Hành dém chăn giúp cô, sau đó mới đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Cũng may, cô chẳng những bỏ nhà ra đi trong đêm, mà lý trí của cô cũng bỏ nhà đi bụi theo nên mới để sót một cái quần sịp của anh ở trong vali.
Nhờ thế mà Hạ Tư Hành có thể thoải mái tắm rửa thay đồ.
Căn hộ này của Kim Hề là do ba mẹ Kim mua cho cô.
Lúc trang trí là lúc cô đang bận thi đấu, thế nên cô đã “bán cái” hết cho Hạ Tư Hành.
Anh bèn mời nhà thiết kế nội thất từng trang trí cho nhà mình đến, tuy nhiên về phần trang trí phòng ngủ thì anh nói thẳng rằng, “Cứ làm giống phòng của tôi là được.”
Ở quen một chỗ, con người dễ sinh ra cảm giác ỷ lại.
Hơn nữa Kim Hề lại có tật lạ giường, dù nằm nghiêng cũng không quen.
Thế là Hạ Tư Hành quyết định trang hoàng phòng ngủ của cô theo phong cách giống nhà mình.
Anh chạy thẳng từ bệnh viện tới đây, cũng may là trên xe có để sẵn vài bộ đồ, vừa hay có đồ để thay.
Thay đồ xong, Hạ Tư Hành quay về giường nằm nghỉ.
Kim Hề như cảm nhận được, ngay khi anh vừa nằm xuống, cả người cô vùi vào lòng anh trong vô thức, hai tay hai chân quấn chặt lấy anh như bạch buộc.
Hạ Tư Hành hơi khựng lại, đưa tay kéo chăn dịch xuống một tí để cô dễ thở hơn, sau đó mới nhắm mắt theo cô vào giấc ngủ.
Tối qua, cả hai chẳng ai được ngủ ngon,
Kim Hề vừa giận vừa buồn, còn Hạ Tư Hành là do phải trực ca đêm.
Khi ánh bình minh ló dạng ở chân trời, hai người mới dần thiếp đi, đến khi thức dậy thì bên ngoài cửa sổ đã rực rỡ nắng chiều.
Kim Hề vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Hạ Tư Hành ngay trước mặt, đưa mắt nhìn xung quanh lại nhìn thấy căn phòng ngủ quen thuộc.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cứ ngỡ như mình vẫn còn đang ở trong nhà của Hạ Tư Hành.
Chờ đến khi tỉnh ngủ, cô mới nhớ ra đây là nhà của mình chứ không phải nhà của Hạ Tư Hành.
Tối qua, cô vừa gây với anh một trận.
Nghĩ thế, trong lòng Kim Hề lại cảm thấy lúng túng.
Cô rón rén rời khỏi giường, sợ làm ồn đánh thức Hạ Tư Hành nên cô không mang dép mà đi chân trần ra cửa.
Bỗng nhiên, giọng Hạ Tư Hành bất thình lình vang lên từ phía sau.
Vì vừa mới thức dậy nên giọng anh vẫn còn trầm khàn, “Sao em không mang dép? Không lạnh à?”
“…”
Bóng lưng Kim Hề cứng đờ, phải mất mấy giây sau cô mới bình tĩnh lại, cô kéo cửa, hờ hững đáp lại, “Không lạnh.”
Hạ Tư Hành, “Ờ.”
Kim Hề rời khỏi phòng, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, vừa cầm bàn chải lên thì Hạ Tư Hành cũng đi vào.
Lúc cô đánh răng, Hạ Tư Hành thả người tựa vào cửa ngắm cô.
Cô làm lơ như không thấy, nhưng ánh mắt anh cứ mãi nhìn cô không dời.
Kim Hề nổi quạu, súc miệng xong vội quay sang trừng anh, “Anh cứ nhìn em làm gì?”
Nghe giọng anh có vẻ khá mệt mỏi, nhưng vẫn cảm nhận được ý cười bên trong, “Em học người ta bỏ nhà đi bụi hồi nào thế?”
Kim Hề mấp máy đôi môi, không trả lời anh mà hỏi ngược lại, “Sao anh lại biết em ở đây?”
Hạ Tư Hành, “Ngoại trừ chỗ này, em còn chỗ nào để đi?”
Kim Hề lườm anh một cái sắc lẹm, đốp lại ngay, “Đầy chỗ, có tiền thì đi đâu chả được?”
Hạ Tư Hành tỏ vẻ chẳng sao cả, “Anh có thể tra lịch sử giao dịch, dù em đi tới đâu thì anh vẫn có thể tìm được em.”
Kim Hề trợn mắt, lạnh lùng hỏi lại, “Anh là cuồng theo dõi à?”
“Anh không những cuồng theo dõi, mà anh còn có thể biến thành cuồng bi3n thái nữa đấy.” Hạ Tư Hành lấy bàn chải đánh răng trong tủ ra, vừa bóp kem đánh răng vừa thong thả đáp lại, cô như cá nằm trên thớt mặc anh xử lý, “Sau này nếu cãi nhau, anh phải khóa cửa nhà lại, không cho em có cơ hội bỏ nhà đi bụi.”
“…”
Kim Hề đứng yên trừng mắt nhìn anh một lúc lâu, giận dỗi mắng anh, “Mặt người dạ thú!”
Hạ Tư Hành vui vẻ đón nhận, “Cám ơn đã khen.”
…
Kim Hề bước ra khỏi phòng tắm, thay sang bộ đồ khác.
Trong phòng ngủ tối om om, cô bước tới kéo màn cửa ra, sắc trời bên ngoài dần nhá nhem tối.
Cầm điện thoại lên cô mới phát hiện đã hơn bốn giờ chiều.
Điện thoại được cài chế độ sleep trong thời gian dài nên tất cả thông báo và tin nhắn đều trở về trạng thái yên lặng.
Trên điện thoại hiển thị vô số tin nhắn chưa đọc và hàng loạt cuộc gọi nhỡ.
Tin nhắn đa phần là bạn bè gửi đến, Mạnh Ninh hỏi cô khi nào về Giang Thành, cô nàng than đang chán muốn chết; Châu Dương thì hỏi cô chừng nào tới chỗ anh ta uống rượu, dạo gần đây anh ta vừa pha chế một loại rượu mới, bảo đảm hạ gục cô trong vòng một ly…
Ngoại trừ tin nhắn từ bạn bè, còn có cả tin nhắn của mẹ cô, còn tất cả cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Nhã Nguyệt.
Đầu ngón tay Kim Hề khẽ lướt trên màn hình, cuối cùng vẫn bấm gọi lại.
Điện thoại không bị cúp ngang như tối qua, trái lại người bên kia nhận máy rất nhanh, chuông vừa đỗ một tiếng đã nhấc máy ngay tựa như vẫn luôn chờ điện thoại của cô.
“Kim Hề à, tối nay con có về không? Mẹ nhờ dì giúp việc nấu rất nhiều món con thích ăn đấy.”
Kim Hề lí nhí còn nhỏ hơn muỗi, “Dạ về.”
Thẩm Nhã Nguyệt hào hứng tiếp lời, “Con ở đâu, để mẹ cho tài xế đến đón con nhé.”
Kim Hề đáp, “Con tự về nhà.”
Nghe cô nói, Thẩm Nhã Nguyệt vui vẻ ra mặt, liên tục gật gù bảo tốt, còn nói, “Vậy mẹ chờ con về nhà ăn cơm nhé? Chờ con về cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Kim Hề cúi đầu nhìn mũi chân, “Vâng.”
“Nếu không muốn về thì đừng về, đừng miễn cưỡng bản thân.” Hạ Tư Hành rửa mặt xong bước tới, anh để trần khoe cơ bụng săn chắc, nhờ chăm chỉ luyện tập nên anh vẫn luôn giữ được dáng người cân đối.
Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ trêu anh vài câu, tiện tay sờ mó cơ bụng của anh, sau đó sẽ xảy ra chút chuyện cấm trẻ em xem.
Nhưng hôm nay cô không có tâm trạng.
Kim Hề ủ rũ, “Chẳng phải tối qua anh bảo không được à, sao bây giờ lại đồng ý rồi?”
Hạ Tư Hành khoác áo vào, mấy đốt tay thon dài cài cúc áo trông cực kỳ vui mắt.
Anh bình tĩnh nhìn cô, “Ngay cả chiêu bỏ nhà đi bụi em cũng dám dùng, anh mà còn không nghe theo thì em định làm gì tiếp theo?”
Máu phản nghịch bỗng chốc xông thẳng lên đầu Kim Hề, “Có lẽ là giấu trai ở đây chăng? Giấu một anh chàng ngoan ngoãn em bảo một thì không dám cãi hai.”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ dần rồi yếu hẳn,
Bởi vì trước mặt cô xuất hiện một khối khí lạnh, Hạ Tư Hành cười khẩy, “Ngoan ngoãn dễ bảo cơ à?”
Anh bước lên trước, kéo dây váy cô xuống dễ như trở bàn tay, trong hơi thở đầy nguy hiểm, nụ hôn lạnh lẽo như được ướp bởi tuyết rơi rải rác khắp nơi khiến toàn thân cô run lên.
“Ai dễ bảo? Em nói xem?”
“…”
***
Tối qua xem như mất công tắm một buổi.
Kim Hề bước vào phòng tắm lần hai, vừa mở nước, Hạ Tư Hành đã đi vào đòi tắm cùng cô.
Cô giờ chẳng còn sức để quậy với anh, hơn nữa cũng không có tâm trạng.
Mỗi lần chuẩn bị về nhà, tâm trạng của cô lúc nào cũng tụt xuống mức âm.
Lề mà lề mề, ngay cả lúc thay đồ cũng cố câu giờ, trông cô chẳng muốn về nhà nào tí nào.
Hạ Tư Hành đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy, thở dài, “Anh đưa em về nhé?”
“Là anh nói đấy nhé.” Cô đáp lại ngay lập tức.
“Ừ.”
Động tác dọn đồ của Kim Hề sau đó nhanh nhẹn hẳn.
Thu dọn xong, cô giẫm lên giày cao gót bước ra ngoài trước, Hạ Tư Hành kéo chiếc vali nhỏ của cô đi theo sau.
Biệt thự nhà họ Kim cách đây không xa, lái xe khoảng chừng nửa tiếng đã đến nơi.
Kim Hề nhìn sắc trời bên ngoài, lại ngó đồng hồ, ngạc nhiên thốt lên, “Sáu giờ rưỡi rồi á, chắc anh A Hành đói bụng lắm rồi nhỉ? Hay anh đến nhà em ăn cơm nhé?”
Suốt dọc đường cô im lặng không nói không rằng, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Nghĩ cả một đoạn đường mà chỉ nghĩ ra mỗi chuyện đó thôi sao?
Hạ Tư Hành dừng xe đàng hoàng, nhìn ánh đèn sáng rực bên ngoài biệt thự nhà họ Kim, không từ chối, “Vào thôi.”
Song bọn họ không vào cùng nhau, mà Kim Hề vào trước, tầm hai mươi phút sau Hạ Tư Hành mới thong thả xuất hiện, trên tay anh còn mang theo cả quà.
Trông thấy Hạ Tư Hành, Thẩm Nhã Nguyệt cực kỳ vui vẻ, ngạc nhiên hỏi, “Sao hôm nay A Hành lại đến đây thế con?”
Hạ Tư Hành nói, “Hôm trước mẹ con đấu giá được một chiếc vòng ngọc, hôm nay mẹ con không được khỏe nên bảo con mang đến đây.”
Anh nói cứ như thật vậy.
Chiếc vòng ngọc này là do Vu Tố mua vào đợt đấu giá lần trước, hôm ấy bà mua không ít thứ, đủ loại châu báu, không những mua cho bản thân bà, mà còn mua cho Kim Hề và Thẩm Nhã Nguyệt.
Chủ của buổi tiệc bán đấu giá ấy là bạn của Hạ Tư Hành, vì thế tất cả đều được đưa về chỗ của anh.
Vòng phỉ thúy cực kỳ tinh xảo, chất ngọc trong suốt không hề lẫn tạp chất.
Thẩm Nhã Nguyệt, “Đẹp lắm, mắt thẩm mỹ của mẹ con vẫn tốt như thế.”
Hạ Tư Hành mỉm cười.
Thẩm Nhã Nguyệt cất vòng vào, nhờ dì giúp việc mang lên phòng.
Bà nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài cửa sổ, hỏi anh, “Con ăn tối chưa? Nếu chưa thì ở lại ăn với nhà dì nhé, hôm nay Kim Hề về nhà nên dì nấu rất nhiều món.”
Hạ Tư Hành, “Có phiền dì không ạ?”
Thẩm Nhã Nguyệt, “Có gì đâu mà phiền chứ! Người một nhà cả mà!”
Kim Hề đang dọn dẹp trong phòng, nghe Thẩm Nhã Nguyệt gọi cô mới lề mề đi xuống.
Đứng trên cầu thang nhìn xuống, cô trông thấy Hạ Tư Hành ngồi trong phòng khách, song lại không có phản ứng gì.
Đến khi Thẩm Nhã Nguyệt bảo cô chào anh, cô mới vờ cam chịu lên tiếng, “Chào anh A Hành.”
Hạ Tư Hành thờ ơ đáp lại.
Thoạt nhìn trông hai người có vẻ như không mấy thân quen.
Vì còn vài món vẫn chưa làm xong, Thẩm Nhã Nguyệt đành phải trở vào phòng bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Kim Hề lấy một quả táo trên bàn trà tính gặm, thấy không có ai, Hạ Tư Hành mới lên tiếng, “Bây giờ ăn táo thì lát làm gì còn bụng ăn cơm.”
Kim Hề lườm anh, “Đừng có nói chuyện với em, chúng ta có thân thiết gì đâu.”
Song cô vẫn ngoan ngoãn đổi táo thành táo tàu.
Cắn một miếng, táo chua đến nheo cả mắt, cô quen tay nhét trái táo vào miệng Hạ Tư Hành, “Chua quá.”
Hạ Tư Hành bất lực, “Anh là thùng rác đấy à?”
Kim Hề gật đầu.
Anh đành lấy trái táo ra, ném vào thùng rác.
Thùng rác đặt cạnh sofa, lúc quay đầu, anh bất ngờ trông thấy một bóng người trong tầm mắt mình.
Đôi mắt như trái nho đen vừa to vừa tròn hấp háy nhìn anh, sau đó nghiêng đầu nở nụ cười.
Hạ Tư Hành nhận ra, cái miệng và cằm của Kim Yến rất giống Kim Hề.
Để ý hành động của Hạ Tư Hành, Kim Hề hỏi, “Anh nhìn gì thế?”
Cô nương theo ánh mắt của anh, bấy giờ mới phát hiện ra em trai cô – Kim Yến đang đứng sau sofa.
Cô khẽ nhíu mày, dời ánh mắt đi vờ như không nhìn thấy gì, tiếp tục nghịch điện thoại.
Chỉ một lát sau, có người nắm váy cô kéo kéo, chỗ đầu gối hơi nằng nặng.
Kim Hề đặt điện thoại xuống, trừng mắt với tên đầu têu.
Cô xụ mặt, Kim Yến lại cười tít mắt.
Kim Hề mất tự nhiên, “Làm gì đấy?”
Kim Yến bất ngờ mở miệng, bập bẹ gọi cô, “Chị, chị ơi…”
Xưng hô quá đỗi xa lạ, Kim Hề lóng ngóng không biết phải làm sao, cô đành quay sang cầu cứu Hạ Tư Hành, “Anh bế thằng bé đi đi.”
Nhưng Hạ Tư Hành vẫn ngồi bất động tại chỗ.
Hai cánh tay Kim Yến như hai cái bánh bao kim sa, túm lấy váy Kim Hề rồi áp sát vào, lại gọi cô lần nữa, “Chị ơi, bế…”
Kim Hề lặng thinh, trong lòng như mềm đi một góc.
Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, nó có tội tình gì?
Bàn tay cô khẽ cử động, không nhịn được muốn véo cái mặt mềm như sữa của Kim Yến.
Nhưng vừa chạm vào mặt thằng bé, trong không khí bỗng có một mùi thối không thể tưởng tượng được ùa đến.
Ngay lập tức, dì Nguyệt vội chạy đến ôm lấy Kim Yến đang cười ngô nghê, “Dạo này thiếu gia ăn được nên một ngày đi đến mấy bận.”
Kim Hề, “?”
Kim Hề, “…”
***
Tác giả:
Kim Hề: Tôi thấy sắp rồi.
(Tình cảm có tiến triển)
Kim Yến: Bé cũng sắp rồi.
(Ý phải thay bỉm).