Cổ Thiên Nga - Chương 18: Chương 18
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi lời nói của Châu Tranh tối nay, lại thêm câu “Thích gương mặt của em? Anh là người nông cạn vậy sao?” của Hạ Tư Hành, mà đêm nay Kim Hề không hề yên giấc.
Cô nằm mơ.
Trong phòng múa quen thuộc của trường trung học, Kim Hề và bạn bè đang tập múa cùng nhau.
Không biết vì sao mà căn phòng bỗng dưng bốc cháy, khói đen lan ra khắp nơi tràn vào cả phòng tập.
Cửa phòng rõ ràng không hề đóng, còn có thể nhìn thấy mặt trời ở đằng chân trời xa xa và các bạn học khác ở trên hành lang, nhưng bên trong và bên ngoài phòng múa tựa như hai thế giới tách biệt.
Đám cháy dần lan rộng ra, người trong phòng hét lên, sau đó bị làn khói vây đến siết chặt lấy cổ, âm thanh cũng theo đó mà biến mất.
Kim Hề nấp ở một góc khuất, lấy khăn lông thấm nước che mặt mình lại, bên cạnh bất thình lình có một cánh tay thò sang, Châu Tranh giật lấy khăn lông của cô, “Đưa tôi.”
Một cái khăn mặt bé tí căn bản không đủ để hai người cùng che miệng.
Châu Tranh giật mạnh lấy, thậm chí khi nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu liếm sang bên này, cô ta hung hăng đẩy Kim Hề vào biển lửa, biến cô thành lá chắn.
Thế lửa cuồn cuộn, sau lưng Kim Hề đều bị lửa thiêu cháy.
Trước khi rơi vào hôn mê, cô nghe thấy tiếng xe cứu thương và xe cứu hỏa từ xa truyền đến.
Đến khi tỉnh lại, trước mắt cô là trần nhà màu trắng của bệnh viện, nơi chóp mũi thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Cô láng máng nghe thấy tiếng bác sĩ đang nói chuyện với nhau.
“Mặt cô gái này xem như bị hủy cả rồi.”
“Mặt cô này vẫn còn lành lặn.”
“Hay là đổi mặt bọn họ với nhau?”
“Cũng được.”
Hai dòng nước mắt chầm chậm trượt khỏi đôi mắt đang nhắm nghiền của Kim Hề, cô nhận ra giọng Hạ Tư Hành trong số những người đang nói chuyện.
Cô muốn gọi anh, muốn nói với anh đừng làm thế, nhưng lại không có sức để hé môi.
Có bác sĩ đi tới, tiêm thuốc tê cho cô.
Kim Hề như một cái xác không hồn mặc người ta chém giết.
Cô không biết mặt ai bị hủy, cũng không biết mặt mình sẽ bị đổi cho ai, cô chỉ biết người ra quyết định là Hạ Tư Hành, người hủy gương mặt cô cũng là anh.
Sau khi thuốc tê tan, người nằm trên bàn phẫu thuộc bước xuống, soi mình qua gương, “Anh A Hành, em có đẹp không?”
Ánh mắt Hạ Tư Hành như say như mê quyến luyến trên gương mặt cô ta, “Xinh lắm, em chính là tác phẩm anh ưng ý nhất.”
Mí mắt Kim Hề run run, cô nhìn thấy Châu Tranh và Hạ Tư Hành đứng trước mặt mình, nhưng gương mặt của Châu Tranh lại giống y hệt cô, ngay cả vẻ kiêu căng, cao ngạo khi mỉm cười cũng không khác một phân.
Châu Tranh kéo tay Hạ Tư Hành, giễu võ giương oai nhìn Kim Hề, “Bây giờ tôi đẹp hơn cô rồi nhé Kim Hề.
Cô nhìn đi, cuối cùng thì người đứng bên cạnh A Hành vẫn là tôi thôi.”
Cảnh mơ sau cùng chính là gương mặt xấc xược, đắc ý của Châu Tranh.
Kim Hề choàng tỉnh bởi tiếng cười của cô ta.
Đột ngột đón lấy ánh nắng bên ngoài cửa sổ, đầu óc cô bất chợt trống rỗng vài giây.
Sau lưng tê dại như vừa bị ngọn lửa trong mơ liếm bỏng, cả người nóng hôi hổi, váy ngủ ướt đẫm mồ hôi, gương mặt ửng đỏ bất thường.
Ngọn lửa hừng hực kia đã thiêu rụi mọi ý thức của cô.
Sau một hồi lâu, cô mới lấy lại tinh thần.
Giấc mơ lạ lùng gì thế này?
Hạ Tư Hành lại dám phẫu thuật đổi mặt cô cho Châu Tranh?
Kim Hề nghĩ lại mà sợ, vừa quay đầu bỗng phát hiện có người đang đứng bên ngoài.
Hạ Tư Hành tựa người vào tường, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, không biết anh đã đứng đó nhìn cô bao lâu.
“Nằm mơ hả?” Hạ Tư Hành bước tới, lau đi mồ hôi trên vầng trán của cô, nhưng khi chạm vào mới phát hiện cả người cô nóng hôi hổi.
Anh nhíu mày, “Em sốt rồi.”
Kim Hề hoảng hốt tựa vào đầu giường, đôi mắt mở to nhìn Hạ Tư Hành đi tới đi lui bên ngoài qua khe cửa.
Chỉ một chốc anh đã quay trở lại, trên tay còn cầm theo một cái nhiệt kế và miếng dán hạ sốt.
Đo nhiệt độ, đúng là sốt thật.
Hạ Tư Hành dán miếng dán hạ sốt lên cho cô, “Em có khát nước không?”
Ánh mắt Kim Hề dán chặt trên người anh, nhìn anh rót nước mang đến trước mặt cô, ánh mắt thẳng thắn cực kỳ chăm chú, nếu không phải cô đang sốt, Hạ Tư Hành sẽ nghĩ cô đang quyến rũ anh.
Đối với đàn ông, ý chí yếu nhất là vào hai khoảng thời gian – lúc nửa đêm và vào sáng sớm.
Tối qua hiển nhiên sung sướng như tiên, nhưng sáng nay cô lại sốt.
“Hạ Tư Hành.” Kim Hề cầm ly nước lên nhấp từng ngụm nhỏ, tuy chỉ là mơ nhưng cô vẫn còn rất sợ, “Em vừa nằm mơ.”
Hạ Tư Hành, “Em mơ thấy gì?”
Kim Hề không giấu giếm, “Mơ thấy anh đổi mặt của em sang cho Châu Tranh, lệnh paste còn không cao siêu bằng anh.”
Hạ Tư Hành, “…”
Tuy giấc mơ vừa vô lý vừa không chân thật, nhưng cơn giận hiện giờ là hàng thật giá thật, Kim Hề chỉ trích anh, “Anh đúng là chỉ thích mỗi cái mặt của em, đàn ông nông cạn như anh lỡ may mà gặp ai xinh hơn em chắc chắn anh sẽ chạy theo cô ta ngay.”
“Chứ không phải đuổi em đi hả?” Anh cười.
Kim Hề đặt ly nước lên đầu giường, lạnh mặt nhìn anh đăm đăm, “Anh chỉ thích cái mặt của em thôi đúng không?”
Thời gian chậm rãi trôi qua, tiếng chuông báo thức của Hạ Tư Hành lại vang lên lần nữa, như muốn nhắc nhở anh nếu không đi thì sẽ trễ.
Anh vuốt tóc cô, “Bớt suy nghĩ ba cái thứ vớ vẩn ấy đi, chẳng lẽ nếu gặp người có điều kiện tốt hơn anh thì em cũng chạy theo anh ta à?”
Trong phòng ngủ trở nên yên lặng.
Tia nắng sớm từ bên giường nghịch ngợm nhảy nhót rơi xuống gương mặt cô, tuy nắng mùa đông không nóng nhưng sau khi được máy sưởi trong phòng ủ ấm thì cũng bắt đầu nóng lên.
Kim Hề như tắm trong nắng sớm, vì sốt cao nên phản ứng cô khá chậm, vẫn chưa kịp suy nghĩ câu hỏi Hạ Tư Hành mới hỏi kia.
Nếu gặp được một người có điều kiện tốt hơn anh, liệu cô có vứt bỏ Hạ Tư Hành không?
Điều kiện tốt là như thế nào? Phải đẹp trai hơn, giàu có hơn anh, có chí tiến thủ hơn anh, quan trọng nhất chính là, người đó phải đối xử với cô tốt hơn anh.
Hình như cô yêu cầu hơi nhiều thì phải.
Thuốc hạ sốt dần phát huy tác dụng, cô mơ mơ màng ngủ thiếp đi, nhưng trong đầu thoáng lướt qua một suy nghĩ.
Người rắc rối như cô làm phiền một mình Hạ Tư Hành đã đủ rồi, nếu đổi sang người đàn ông khác, có lẽ lúc mặn nồng ban đầu thì anh ta còn đối xử tốt với cô, nhưng về lâu về dài thì chưa chắc có ai bao năm như một được như Hạ Tư Hành.
Có lẽ…!có lẽ…!cô sẽ không bỏ rơi Hạ Tư Hành đâu.
…
Vì lên cơn sốt nên chuyến tắm suối nước nóng Tết tây này đã bị Kim Hề cho ra chuồng gà.
Cô muốn báo với Mạnh Ninh một tiếng, vừa mở điện thoại thì nhận được tin nhắn Mạnh Ninh gửi tối qua, cô nàng đang đến “mùa dâu” nên không thể ngâm suối nước nóng được.
Kim Hề trả lời một tin “OK”, sau đó tắt màn hình, nằm ườn trên sofa ngoài phòng khách xem phim.
Chắc là do ông trời chướng mắt hành vi không mặc quần tất giữa trời đông giá rét của cô, Kim Hề cứ sốt đi sốt lại.
Đến mùng ba Tết dương lịch, Hạ Tư Hành nhận ra bất thường nên lấy quần áo mặc vào cho cô, “Em cảm rồi, để anh đưa em đến bệnh viện.”
“Em không muốn đi.”
“Không đi thì không hết bệnh được.”
“Chẳng phải anh là bác sĩ ư, anh không khám cho em được sao?”
Bãi đỗ xe không có máy sưởi, lúc cửa thang máy vừa mở phả ra luồng khí lạnh lẽo làm Kim Hề vội rút vào lòng Hạ Tư Hành.
Anh đáp với giọng bất đắc dĩ, “Mỗi người có một chuyên môn, hơn nữa em lại bị cảm, phải đến bệnh viện truyền dịch mỗi ngày.”
Kim Hề bị anh nhét vào xe, cô hít mũi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cảnh vật bên vệ đường trở nên đìu hiu trong cơn gió rét, cả thành phố như bị chìm trong màn tuyết trắng, đường phố vắng tanh, ngay cả những tấm bảng đèn neon cũng chẳng buồn nhấp nháy, thành phố như lâm bệnh nặng, mất hết sức sống.
Cô nỉ non, “Bị bệnh phiền chết được.”
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Tư Hành đưa cô đến phòng cấp cứu đăng ký khám bệnh.
Bác sĩ nói, “Bị cúm rồi, mùa đông là mùa cảm cúm, không sao cả, truyền dịch vài ngày là khỏe ngay.
À đúng rồi, bình thường đừng ăn mặc phong phanh, chú ý giữ ấm.”
Vì đang bệnh nên mặt mày Kim Hề tái nhợt không có chút máu, cô cụp mắt, khẽ đáp, “Vâng.”
Trong phòng truyền dịch, Kim Hề buồn chán nhìn chất lỏng đang chảy trong bình dịch, từng giọt từng giọt chậm rì rì.
Cô hỏi, “Có thể điều chỉnh chảy nhanh hơn một chút được không?”
Nhưng câu trả lời nhận được lại là, “Không.”
Cô nhếch môi, lôi điện thoại ra lướt mạng.
Không lâu sau, Hạ Tư Hành đứng dậy, “Anh ra ngoài một lát, nếu truyền dịch xong mà anh chưa về thì em gọi y tá đến rút kim dùm nhé.”
Đến khi cô lướt một vòng bảng tin thì vừa hay cũng đã truyền dịch xong, y tá đến tháo bình dịch cho cô, từ xa đã trông thấy Kim Hề ngồi đó, nổi bần bật trong phòng truyền dịch hiu quạnh.
Hèn gì có biết bao cô gái theo đuổi Hạ Tư Hành, mà anh lại chẳng thèm để mắt đến bọn họ dù chỉ là một chút.
Có một viên minh châu sáng chói bên cạnh, ai lại để ý đến mấy hạt bụi xung quanh?
Y tá đi đến, cố gắng không nói nhiều với Kim Hề, nhưng sau khi xử lý xong xuôi, cô nàng lên tiếng, “Bác sĩ Hạ đang chờ cô ngoài sảnh.”
Kim Hề thoáng ngẩn ra, ngay lập tức trả lời lại, “Cám ơn cô.”
Ra khu truyền dịch, đi thêm vài bước là đến đại sảnh của bệnh viện.
Hạ Tư Hành đang đứng ở một góc vắng, quay lưng về phía cô, khoảng cách khá gần nên Kim Hề trông thấy anh đang cầm điện thoại nói chuyện với người ta.
Cô không có ý định nghe lén, định lánh mặt đi, nhưng bỗng nghe thấy Hạ Tư Hành nói, “Con gái tập đoàn Lâm thị sao lại để mắt đến một tên bác sĩ quèn như con? Mẹ, mẹ đừng giỡn chơi nữa.”
Bước chân vừa nhấc lên bỗng nặng như chì.
May mà cô tỉnh táo lại rất nhanh, thoải mái rời khỏi đại sảnh bệnh viện, trở lại chỗ ngồi truyền dịch vừa nãy.
Y tá thấy Kim Hề quay lại thì khó hiểu, “Cô không thấy bác sĩ Hạ sao?”
Lòng Kim Hề ngổn ngang, ậm ờ đáp lại, “Vâng, tôi ngồi đây đợi anh ấy cũng được.”
“À…!được.”
Y tá bán tín bán nghi rời khỏi khu truyền dịch, lúc đi ngang qua đại sảnh lại bắt gặp bóng dáng của Hạ Tư Hành, “Chẳng phải ở đây sao, sao lại không tìm được?”
Nhưng cô nàng vẫn không quay lại chỗ Kim Hề bép xép, chuyện yêu đương của người ta người ngoài chỉ cần đứng ngoài nhìn là được, không cần phải lắm mồm lắm miệng.
Hạ Tư Hành nghe điện thoại được một lúc đã bắt đầu mất kiên nhẫn, “Mẹ, bây giờ con đang bận, chuyện này khoan hẵng nói, dạo này đang có dịch cúm, mẹ nhớ mặc ấm vào nhé.”
Vu Tố, “Mẹ biết rồi, thế con…”
“…!Không gặp, con cúp đây.”
Điện thoại bị anh lạnh lùng cúp ngang, vẻ mỏi mệt hiện rõ nơi đáy mắt, anh đưa tay xoa hàng chân mày, sau đó mới quay lại phòng truyền dịch tìm Kim Hề.
Kim Hề đã truyền dịch xong, cô không còn sức để mặc anh kéo, “Anh đi đâu mà lâu thế?”
Hạ Tư Hành đáp, “Mẹ anh gọi.”
“Sao tự dưng dì Vu lại gọi cho anh?”
Hạ Tư Hành, “Bảo anh khi nào rảnh thì về nhà.”
Người trong lòng không nói nữa, Hạ Tư Hành cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô đang bệnh nên không muốn nói chuyện.
Trên đường về, trong xe cực kỳ yên tình.
…
Cơn cảm này khiến Kim Hề xin nghỉ phép rất lâu, mấy bữa liền không đến vũ đoàn.
Một là cô phải đến bệnh viện truyền dịch mỗi ngày, hai là bệnh cảm dễ lây, chẳng may đồng nghiệp trong vũ đoàn bị cô lây thì rất phiền.
Đến khi Kim Hề khỏi hẳn bệnh thì đã hết nửa tháng giêng.
Cô quay lại vũ đoàn làm việc, do nghỉ lâu quá nên tiến độ tập luyện cũng không theo kịp mọi người.
May là vở kịch này cô đã từng tập hồi đại học, mà người học múa thì chỉ cần nghe nhạc quen tai là cơ thể cũng sẽ bắt đầu nhớ lại.
Chỉ qua một hôm, cô đã theo kịp tiến độ của mọi người.
Khi buổi tập sáng kết thúc, Kim Hề phát hiện ra mình không mang theo thẻ cơm, thế là vòng trở lại phòng thay đồ tìm.
Cửa phòng thay đồ vừa mở ra, cô bất ngờ đụng mặt một người.
Kể từ buổi liên hoan tất niên, Châu Tranh cứ ngại khi đối mặt với Kim Hề, cô nàng mấp máy đôi môi, “Không ăn cơm à?”
Kim Hề hờ hững đáp lại, “Không mang thẻ cơm.”
Châu Tranh lách sang một bên, cất giọng khô cằn, “À.”
Hai người lướt qua nhau, Châu Tranh đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, lại vòng về.
Khóe mắt nhìn thấy Châu Tranh đứng im bên cạnh cửa như đang nhìn cô, mà cũng giống như có chuyện gì muốn nói.
Cô đứng chờ một lát, nhưng lại không nghe thấy cô nàng lên tiếng.
Kim Hề tìm được thẻ cơm, đóng tủ lại, như không nhìn thấy Châu Tranh, đi vòng qua cô nàng bước ra ngoài.
“Này, cô không thấy tôi sao?” Châu Tranh không nhịn được gọi cô lại.
Kim Hề vẫn đi tiếp không dừng bước.
Châu Tranh, “Kim Hề!”
Kim Hề dừng bước, “Có chuyện gì?”
Châu Tranh á khẩu, “Cô có biết tôi ghét nhất cái vẻ kiêu ngạo không bao giờ để người ta vào mắt của cô không?”
Kim Hề, “Làm như cô chỉ ghét mỗi cái này thôi chắc?”
Châu Tranh lặng thinh.
Kim Hề thản nhiên liếc sang cô nàng, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi đây, tôi đói rồi, muốn đi ăn cơm.”
Chưa được vài bước, cô nghe thấy giọng Châu Tranh vang vọng trên hành lang vắng vẻ, “Cô có biết chuyện Hạ Tư Hành và Lâm Sơ Nguyệt xem mắt nhau không? Ngày mai hai người họ có hẹn ăn cơm với nhau đấy.”.