Yêu Hận Triền Miên - Lục Xu - Chương 2: 2: Chương 1
Mộc Tuyên Dư đeo chiếc ba lô nhỏ trên lưng về đến nhà, cô đứng trước cửa chính căn biệt thự, cảm giác xa lạ và quen thuộc giao hòa cùng một chỗ tạo nên một cảm giác khó tả.
Cô ra ngoài nửa tháng, gặp một nhóm các cô gái thất tình, rồi cùng nhau đi đến các điểm du lịch có phong cảnh nổi tiếng, sau đó cô đến một trấn nhỏ ít người biết đến, vậy mà cô lại ở lại trấn nhỏ đó đến mười ngày, thật sự là khó có thể tưởng tượng được.
Cho dù lúc này cô nhớ lại cũng vẫn thấy kỳ diệu.
Cô thế nào mà lại có thể kiên nhẫn lắng nghe các cụ già kể về chuyện xưa của họ, lại thế nào “cảm động lây” khi nghe cụ già nhớ tới con gái của mình…nhưng lúc ấy cô vẫn chưa có chút không chịu nổi, trái lại nội tâm cô rất bình tĩnh, vì hiếm khi được yên lòng bình thản như vậy.
Một chuyến du lịch kết thúc, cái gì cũng đều không thể thay đổi được, nên chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt như trước.
Cô chỉ nhẹ nhàng kéo căng khóe miệng, nếu cô nói với anh trai cô ở lại cái trấn nhỏ mười ngày, anh cô nhất định sẽ khó có thể tin.
Trong mắt anh trai cô, cô nhất định không thể thích ứng được với hoàn cảnh như vậy, nhưng mà trước khác nay khác, có thể thích ứng với hoàn cảnh hay không có lẽ còn phải liên quan tới tâm tình của bản thân nữa.
Cô gõ cửa, hiển nhiên quản gia ra mở cửa.
Ngô quản gia đã ở nhà cô nhiều năm, cô chỉ nghe nói sau khi vợ của Ngô quản gia qua đời, ông vẫn không tái hôn và nghiễm nhiên xem nơi này như nhà của ông, ông cũng rất nuông chiều cô và anh trai.
Nhất là những khi Ngô quản gia cười, nếp nhăn đan xen trên khuôn mặt ông nhưng vẫn luôn tràn đầy yêu thương đến tận xương tủy, điều đó khiến cho thiện cảm của cô với vị quản gia này gia tăng mãnh liệt.
“Tiểu thư đã về rồi!” Ngô quản gia cười híp mắt, thấy cô trở về, tâm tình dường như tốt lắm.
“Đúng vậy, bác có nhớ cháu không?” Mộc Tuyên Dư làm nũng với lão quản gia, sau đó nhìn ánh mắt hiền hậu của Ngô quản gia, cô mang quà tặng biếu cho ông.
Ý cười trên mặt Ngô quản gia càng đậm, miệng tuy nói cô lần sau đừng tốn kém, nhưng trên mặt ông vẫn cảm động hài lòng.
Mộc Tuyên Dư khẽ nhún vai, không quấy rầy Ngô quản gia bóc quà, cô về phòng trước sắp xếp một chút, cô cảm thấy bản thân hiện tại nhất định rất nhếch nhác.
Còn chưa đi vào trong phòng, cô đã có thể ngửi thấy một mùi hương thanh tĩnh và đẹp đẽ.
Vậy mà hoa sơn chi[1] bên ngoài đều đã nở, hương hoa kéo tới, tâm trạng cô dường như cũng bởi vậy mà say mê.
Từ nhỏ cô đã thích có một ngôi nhà giống như lâu đài trong truyện cổ tích, cô liền cầu xin anh trai trồng đủ loại cây bên ngoài ngôi nhà.
Lần đầu tiên họ trồng dây thường xuân, dây bìm bìm và các loài dây leo quấn quanh thân thảo hoa cỏ khác, khi đó sau khi được gieo trồng cây cối đều sống tốt.
Ngay tại bức tường cách với bán kính hai thước, anh trai có đặt một cái giá trúc chắc chắn, khi mới vừa lắp xong cái giá, thì lập tức có một tổ chim xà tới, lúc ấy cô còn không vui, cho rằng cây cối leo lên tường mà sống mới thật tốt.
Vài năm trôi qua, cái giá trúc đã bị mạn đằng bao phủ, vài loại mạn đằng quấn lẫn nhau cùng một chỗ, đảm bảo cho bốn mùa luôn xanh, hơn nữa khoảng cách giữa bức tường và giá trúc đã được trồng rất nhiều các loài hoa cỏ thơm mát, bởi vậy ngôi nhà này, bốn mùa đều có cây cối xanh tươi, bốn mùa đều có hương hoa vấn vít, chính thức thỏa mãn nguyện vọng được ở trong một ngôi nhà như lâu đài cổ tích của cô.
Cô yêu anh trai cô, yêu ba mẹ cô, có cái gì mà phải khổ sở buồn đau?
Cô đi tới, hái một đóa hoa sơn chi đang nở rộ tươi đẹp, đặt ở chóp mũi, mùi thơm ngào ngạt nồng đậm, tiến thẳng tới trái tim, nỗi phiền khổ và canh cánh trong lòng trong khoảng thời gian trước của cô đều bị hương hoa này che phủ.
Cô cầm đóa hoa sơn chi chuẩn bị vào nhà.
Phòng khách rất lớn, hiện tại không có ai.
Người nhà cô đều không thích thấy người xa lạ, cho dù là dì làm vệ sinh hay dì nấu cơm, họ đều bị sắp xếp đến một căn phòng khác, chỉ có những khi cần họ làm việc, họ mới có thể xuất hiện trong này, mà hiện tại không phải giờ cơm, cũng không phải lúc làm vệ sinh, cho nên căn nhà như vậy nhìn qua rất vắng vẻ.
Thiết kế phòng trong là màu trắng giản đơn, bức tường mang màu trắng thuần, đồ dùng trong phòng lấy màu sô cô la làm chủ đạo, ngay cả bức tranh cổ kính treo trên tường cũng mang khuynh hướng màu sô cô la.
Cô vẫn luôn cố chấp cho rằng đồ dùng mang sắc màu này có khuynh hướng tạo cảm giác dễ chịu.
Đồ đạc trong phòng khách được sắp xếp theo trật tự, nhưng cũng sẽ không quá khó khăn để tiếp cận, chẳng qua có chiếc áo khoác vắt tùy ý trên sô-pha tạo ra chút cảm giác bày biện không hài hòa.
Chiếc áo là của Mộc Tuyên Nghị, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Giờ này, sao anh trai lại ở nhà?
Bình thường mẹ sẽ không ở nhà, bà có hoạt động xã giao của mình, khiêu vũ đi dạo phố, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, mà anh trai thì suốt ngày bận rộn ở công ty, hiện tại không phải giờ tan tầm mà cũng không phải cuối tuần, anh lại ở nhà, điều này và hình tượng làm việc nghiêm cẩn của anh thoáng có phần không phù hợp.
Nhưng cô vẫn không hay can thiệp vào sinh hoạt của người trong nhà, có ngoại lệ cũng không khó hiểu.
Khi cô chuẩn bị lên lầu trở lại phòng mình, thì có tiếng di động đột nhiên vang lên.
Trong phòng trống trải, âm thanh liên tục không dứt, giống như có tiếng vang dữ dội.
Điện thoại của Mộc Tuyên Nghị, tiếng rung di động của anh muôn đời không thay đổi, cô còn từng chế giễu anh, sao anh không đi theo trào lưu, di động anh chỉ có hoặc là rung hoặc là tắt tiếng.
Nhưng bất kể cô ghét bỏ thế nào, anh đều có vẻ nghe theo, nhưng sau đó lại tiếp tục làm theo ý mình.
Sau khi do dự vài giây, Mộc Tuyên Dư vẫn đi tới chỗ chiếc áo khoác, định tiếp điện thoại, nhưng mà cô còn chưa lên tiếng, người bên kia điện thoại đã lo lắng mở miệng: “Mộc tổng, tình hình càng ngày càng gay go.
Hôm nay lại có hai nhóm hàng bị trả lại kho, hơn nữa đối phương tỏ vẻ không muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta, việc này đã là việc tương tự thứ ba xảy ra rồi.
Tôi cũng kiểm tra dự án của giai đoạn trước, còn lâu mới kết thúc, tiền vốn chẳng những không thể thu hồi, lại còn phải bổ sung thêm vốn, nếu không dự án sẽ không thể tiến hành bình thường.
Mà hơn nữa ngay cả ngân hàng bên kia cũng đã gọi đến thúc giục khẩn thiết, hình như đã biết được tin công ty xảy ra vấn đề, bởi vì trước đây chưa từng xảy ra loại việc này…”
Phía bên kia điện thoại là Thẩm Tác Lâm, hiện là phó tổng giám đốc của “Thịnh Đạt”, là bạn học nhiều năm của Mộc Tuyên Nghị, rất được Mộc Tuyên Nghị tín nhiệm.
Anh đã từng là trợ lí đặc biệt của Mộc Tuyên Nghị, cũng từng là tổng giám thị trường và quản lí dự án, năng lực xuất sắc.
Có thể nói Mộc Tuyên Nghị tiếp nhận Thịnh Đạt mở rộng quy mô thị trường của Thịnh Đạt trước nay chưa từng có, trong đó không thể thiếu vai trò của Thẩm Tác Lâm.
Mà mối quan hệ giữa Mộc Tuyên Nghị và Thẩm Tác Lâm cũng vô cùng tốt, Mộc Tuyên Nghị cũng hay đưa cô cùng đi tham gia cuộc tụ họp của bọn họ, Mộc Tuyên Dư và Thẩm Tác Lâm chỉ gặp qua vài lần, mặc dù quan hệ không quá thân thiết, nhưng cũng hoàn toàn không xa lạ.
“Công ty đã xảy ra chuyện?” Cô nghe sơ lược, mới chậm rãi lên tiếng.
Đối phương dường như ngẩn người, không ngờ là cô tiếp điện thoại, vài giây sau mới thu hồi giọng nói lo lắng vừa rồi, “Tiểu Dư?”
Mộc Tuyên Nghị thường gọi cô như vậy, tất cả bạn bè bên cạnh anh cũng đều theo anh mà gọi như thế.
“Dạ, anh tìm anh trai em à? Em sẽ chuyển lời cho anh ấy, bảo anh ấy gọi lại cho anh.”
“Được.”
Mộc Tuyên Dư cúp điện thoại, cầm di động đi lên tầng 2.
Quãng đường rất ngắn, nhưng trong đầu cô lại nghĩ ngợi rất nhiều thứ, có thể khiến cho giọng Thẩm Tác Lâm khi nói chuyện lo lắng như vậy, chứng tỏ công ty đã xảy ra vấn đề tương đối nghiêm trọng.
Thịnh Đạt không phải không có vấn đề gì, cô đã sớm thấy qua bộ dạng khi giải quyết vấn đề của Mộc Tuyên Nghị.
Trước đây không lâu, ngay trên báo kinh tế cô nhìn thấy bài tin về anh trai cô, tất cả từ ngữ đều là khen ngợi, câu cô có thể nhớ kĩ chính là “Ngăn cơn sóng dữ”.
Cô nắm di động, hi vọng vấn đề lần này của Thịnh Đạt, anh trai cũng có thể giải quyết toàn vẹn.
Lúc cô đi ngang qua hành lang thì nghe thấy có âm thanh từ trong phòng sách truyền ra.
Vốn cô nghĩ anh trai đang nghỉ ngơi trong phòng không ngờ anh đang ở phòng sách, trong phòng sách còn có cả ba.
Tình cảm của ba mẹ cô rất tốt, ba thường cùng mẹ đi múa hát ở đoàn khiêu vũ, hoặc là cùng mẹ đi dạo phố mua quần áo, tựa như họ đang yêu đương.
Ba nói, bây giờ anh em cô đều đã trưởng thành, sẽ không để cho ông phải lo lắng nữa, ông cũng có thể thật sự tháo bỏ gành nặng trên người, có thể cùng mẹ trải qua những ngày thoải mái như xưa.
Nhưng mà giờ phút này, Mộc Trung Thiên lại dùng âm thanh già cỗi mà mệt mỏi hỏi con trai mình: “Vẫn không tìm được biện pháp giải quyết sao?”
Mộc Tuyên Nghị trầm mặc, sắc mặt trầm trọng đã nói ra câu trả lời chân thật nhất: “Là con không có năng lực.”
Mộc Trung Thiên thở dài: “Con đã làm khá tốt rồi, gặp phải chuyện như vậy, cho dù là ba của năm đó, nhất định cũng không làm tốt được như con bây giờ, nhưng làm người không thể bị thất bại đánh ngã, mà cần phải biết cùng tắc biến biến tắc thông[2].”
“Con hiểu ạ.”
“Hãy tin nhất định sẽ có cách vượt qua.”
Mộc Tuyên Dư nhìn vào trong từ khe cửa, cô nhìn anh trai mình luôn tự tin nhanh nhẹn, giờ phút này đang đứng trước bàn làm việc, trên người lộ vẻ mệt mỏi và bất lực, anh vẫn đứng thẳng tắp như mọi khi, vừa vặn mọi sự nghiêm trọng dường như đều không thể che dấu được.
Mà người ba phong độ trang nghiêm trong lòng cô, ngồi phía sau bàn làm việc, ngoại trừ mệt mỏi, thì vẫn như trước.
Bọn họ và hình ảnh trong trí nhớ của cô cũng không quá ăn khớp, trong lòng cô như bị thứ gì đó gõ đập, biết chuyện công ty lần này tuyệt đối không đơn giản, nếu không sẽ không khiến cho ba và anh lộ ra vẻ mặt như vậy.
Cho dù là lần trước công ty gặp phải khủng hoảng, ba vẫn có thể ra ngoài với mẹ như bình thường, thậm chí còn nói khủng hoảng đó xuất hiện chỉ làm cho anh trai trở nên mạnh mẽ hơn.
Mà hiện tại…
Cô hít sâu một hơi, gõ gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa ra: “Ba, anh, hai người đang nói cái gì mà yên ắng vậy, nói cho con biết với được không?”
Vẻ mặt cô đầy ý cười, dường như chưa từng nghe thấy cuộc đối thoại trước đó của họ.
Mộc Trung Thiên và Mộc Tuyên Nghị đồng thời nhìn về phía cô.
Mộc Trung Thiên khẽ cau mày, có chút không ủng hộ nhìn con gái mình: “Đã lớn thế rồi, mà vẫn còn không biết trên dưới thế đấy.”
Cô thè lưỡi với ba, vẻ mặt cười đến vô tội.
Mộc Tuyên Nghị chỉ thở dài, dường như đối với cô em gái này có chút hết cách: “Còn biết về nhà à, anh còn tưởng cô đã quên đường về rồi cơ.”
“Vốn đã quên rồi, nhưng buổi tối đi ngủ, nghe thấy tiếng anh trai gọi, biết em không ở nhà, anh sẽ rất nhớ em, cho nên em liền ủy khuất chính mình, đã trở về trước thời hạn.”
Cô vừa dứt lời, Mộc Tuyên Nghị đã tiến tới gõ gõ lên đầu cô.
Cô lập tức tỏ vẻ không vui, nhanh chóng quay đầu nhìn ba: “Ba, ba xem, anh bắt nạt con.”
“Cái gì ba cũng không thấy.” Mộc Trung Thiên liếc mắt nhìn con gái đang nũng một cái, nói dối không chớp mắt.
Cô làm ra vẻ bị tổn thương: “Sớm biết thế này đã không đi du lịch, không phải con mới ra ngoài nửa tháng thôi sao, thế mà đã lập tức bị thất sủng.
Ngay cả ba ba cũng thiên vị anh trai, con thật là rất thiệt nha.”
Mộc Tuyên Nghị không có một chút đồng cảm: “Xem em sau này còn dám một mình ra ngoài nữa không.”
Cô lại làm mặt quỷ, lúc này mới nghĩ đến phải làm chuyện chính, đưa điện thoại cho Mộc Tuyên Nghị: “Vừa rồi em mới nhận điện thoại của anh trai Thẩm, hình như anh ấy có việc gì gấp, anh nhớ gọi lại cho anh ấy.”
Đối với bạn bè của Mộc Tuyên Nghị, cô đều gọi là “anh trai”.
Từ anh trai Thẩm đến anh trai Ngô, cô đều gọi trôi chảy hơn bất cứ ai khác, Mộc Tuyên Nghị cũng không bắt cô sửa được, đều tùy theo ý cô.
Cô thấy được, nói với họ, mượn cớ cô mới về nhà, có chút mệt nên trước hết phải đi ngủ một giấc, cơm tối cũng đừng gọi cô.
Người nhà đều biết rõ thói quen của cô, sau khi ngồi xe thời gian dài về nhà nhất định sẽ lập tức làm một giấc, vì cô có tật cứ ngồi xe là bị say xe hoặc là choáng váng đầu.
Sau khi cô đi ra khỏi phòng sách, Mộc Trung Thiên và Mộc Tuyên Nghị liếc mắt nhìn nhau một cái.
“Việc kia đừng nói cho con bé biết.” Mộc Trung Thiên nhắc nhở con trai.
“Con biết.”
Ngay cả khi ba không nhắc nhở, anh cũng hiểu, sẽ không để cô biết được việc đó.
[1] cây dành dành.
[2] càng áp chế thì càng dũng cảm, có thể hiểu là: càng gặp phải suy sụp thì càng dũng cảm, kiên cường để đối mặt; dùng để tỏ vẻ kiên định vì đạt được mục tiêu mà không ngừng cố gắng, không sợ thất bại.
.