Xuyên Đến Mạt Thế Đại Phản Diện - Chương 2: Chương 2
Trong quá trình tìm kiếm vật tư tôi bỗng cảm thấy hâm mộ Hạ Thanh vô cùng, không hiểu làm sao cô gái này lại có thể không tiếc thân mình để hy sinh vì cái con người tên là Tư Kiều kia!
Chỉ mới đi một vòng quanh cửa hàng mà cô ta đã than đau ba bốn lần, chưa kể đến những lần giả vờ chân yếu tay mềm, vừa đụng vào thứ gì thì thứ đó liền đổ vỡ.
Tôi với Hồng Sâm cảm thấy phát mệt với cô ta, vì vậy chúng tôi liền vội vàng nói cô ta đến một chiếc ghế bành êm ái ngồi xuống, còn bản thân chúng tôi sẽ tự đi tìm kiếm vật dụng, không cần cô ta phải tiếp tục đụng tay.
“Như vậy sao được? Hồng Sâm, mặc dù tớ trông không mảnh mai bằng Hạ Thanh nhưng thật sự tớ vẫn có thể giúp cậu! Cậu xem, tớ có thể nhấc được chiếc ghế này mà!”
Tư Kiều khoác tay Hồng Sâm nũng nịu, sau đó để chứng minh cho Hồng Sâm thấy rằng cô ta thật sự có thể giúp đỡ liền cố sức nâng cái ghế bành kia lên.
Mà kết quả thì có khác gì mấy lần trước đâu, cô ta vừa nhấc lên được ba phân thì liền vấp phải thứ gì, sau đó quay người níu lấy áo Hồng Sâm rồi kéo cậu ấy ngã xuống.
Rõ ràng trông mấy bộ phim thần tượng cảnh này quay đẹp đến vậy, sao đến phiên Tư Kiều thì tôi lại muốn ói đến thế này?
Dù sao thì tôi cũng chịu không nổi nữa nên quay đầu bỏ đi.
Hồng Sâm thấy vậy vội vàng đứng dậy níu tay tôi, nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu!”
Tư Kiều thấy vậy cũng vội vã đứng lên vẫy vẫy tay, biểu cảm như thể vừa bị tôi bắt gian tại giường, nói: “Thanh, Hồng Sâm nói đúng đó, bọn tôi thật sự không có chuyện gì!”
Tôi thật sự muốn hét lên với hai con người kia rằng, đây là truyện mạt thế, không phải truyện ngôn tình tổng tài, hai người làm ơn tập trung vào chuyên môn một chút có được không?
Thế nhưng dù sao thì tác giả cũng không miêu tả gì về cuộc sống của nữ phản diện Tư Kiều lúc mới bắt đầu mạt thế, thế nên tất cả những gì tôi trải qua có lẽ cũng chẳng giống trong truyện là bao.
Nghĩ thông suốt rồi tôi liền mỉm cười, nói: “Tôi có nghĩ gì đâu! Chỉ là tôi vừa có một ý tưởng, có lẽ chúng ta có thể dùng mấy cái ghế này làm đệm cũng không tồi!”
Tôi chỉ tay vào hai cái ghế lười ở cách đó không xa.
Hồng Sâm nghe xong thì hai mắt liền sáng rực, còn Tư Kiều thì vẻ ghét bỏ hiện rõ trên mặt, có điều tôi cũng chả mấy quan tâm đến cảm xúc của cô ta, kiểu gì mà cô ta chẳng tìm được thứ khác.
Trong một quyển tiểu thuyết, ngoài nam nữ chính đương nhiên có bàn tay vàng ra thì phản diện chính là người tiếp theo được tác giả ưu ái.
Đúng là vậy, khi tôi cùng Hồng Sâm còn đang bàn bạc xem nên làm thế nào để cả năm người đều cảm thấy thoải mái nhất thì Tư Kiều đã tự tìm được một chiếc giường đơn, mà trong cả cửa hàng to như vậy cũng chỉ bày bán duy nhất một chiếc giường như vậy.
Tôi nghi ngờ tác giả của bộ truyện này chỉ yêu thương mỗi Tư Kiều!
“Chiếc giường nhỏ như vậy thì làm sao cả năm người chúng ta có thể nằm đủ đây?”
Tư Kiều nhíu mày ra vẻ tiếc nuối vô cùng, nhưng tôi biết rõ trong lòng cô ta chỉ đang tính toán làm thế nào để độc chiếm chiếc giường này.
Hồng Sâm nhìn chằm chằm chiếc giường đơn nho nhỏ, sau đó hít một hơi sâu rồi nói: “Hay là để Hạ Thanh cùng cậu ngủ trên chiếc giường này đi, ba người chúng tôi sẽ ngủ trên ghế vậy!”
Tư Kiều nghe xong liền kinh ngạc tròn mắt nhìn Hồng Sâm, nhưng rồi cô ta nhanh chóng phát hiện ra biểu cảm của bản thân không đúng nên vội đổi thành khuôn mặt tủi thân, nhỏ giọng nói: “Hay là để Hạ Thanh ngủ trên chiếc giường này đi! Tướng ngủ của tôi không tốt, sợ sẽ làm cậu ấy thức giấc!”
Hồng Sâm nghe xong liền đưa mắt nhìn tôi như hỏi ý kiến.
Tôi chẳng cần suy nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý luôn, dù sao thì tiện nghi của phản diện không phải lúc nào cũng có thể chiếm!
Thế nhưng Tư Kiều lại liếc mắt nhìn tôi, tuy ánh mắt của cô ta đáng sợ như thú dữ nhưng giọng nói lại ngây thơ ngọt ngào như nai vàng: “Nhưng cơ thể tôi từ lúc nhỏ đã có chút yếu ớt, nếu ngủ trên ghế sợ rằng sẽ bị cảm lạnh, đến lúc đó lại phiền các cậu chăm sóc!”
Tôi không nói lời nào, chỉ khoanh tay đứng đó vui vẻ nhìn Tư Kiều biểu diễn.
Còn Hồng Sâm thì không biết làm sao, cậu ta hết nhìn chiếc giường đơn bé nhỏ rồi lại nhìn tôi, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài mà không biết nên phân xử thế nào.
Đúng lúc này Lệ Duy và Trần Giám đi tới, trên tay hai người họ cầm theo vài gói mì cùng với mấy chai nước khoáng.
Trần Giám nhìn thấy tình hình căng thẳng ở đây liền bỏ mấy gói mì xuống rồi chạy đến bên Hồng Sâm hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì.
Hồng Sâm không đáp lời, cậu ấy lắc đầu chỉ về phía chiếc giường đơn, Trần Giám vừa nhìn đã hiểu ra vấn đề.
Cậu ấy quắc mắt nhìn tôi rồi nhìn về phía Tư Kiều, sau đó cất tiếng hỏi: “Cậu ngủ tạm chỗ khác được không?”
Tư Kiều cắn môi ra vẻ khó xử, ánh mắt lại không ngừng ra hiệu cho tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt đó liền biết được tiện nghi này không chiếm được rồi, đành phải thở dài bảo để tôi ngủ ghế vậy, chuyện này đến đây mới có thể kết thúc.
Hồng Sâm nghe tôi nói xong chỉ có thể thở dài, còn Trần Giám thì xem như chẳng có việc gì, sau khi đem mì và nước khoáng chia cho mọi người liền nói: “Trong bếp ngoài mì gói ra thì chẳng còn gì ăn được, nước từ trong vòi chảy ra đều là thứ chất lỏng sền sệt màu đen nên cũng không thể nấu.
Mọi người chịu khó ăn tạm thứ này, ngày mai sau khi thức dậy thì lại tính tiếp.”
Khỏi cần nói cũng biết Tư Kiều chán ghét cỡ nào, thế nhưng vì tất cả mọi người đều đang ăn ngon lành nên cô ta cũng không tiện chê bai, đợi khi mọi người ăn xong thì cô ta vội giấu gói mì còn nguyên ở phía dưới một bộ ghế sofa, sau đó giả vờ như bản thân đã quá no nê rồi nên đành phải đi ngủ trước..