Vọng Tưởng Giang Sơn - Chương 2: 2: Tàn Ác
Bá quan trong Triều hay tin cả nhà Trần tướng quân bị hoàng thượng giam vào ngục, nhiều người không cam lòng mà cầu xin khai ân.
“Hoàng thượng, xin người khai ân mà tha cho Trần tướng quân.” Ngự đốc đại nhân – Tô Nghiêm.
“Hoàng thượng, xin người nể tình Trần tướng quân từng lập nhiều chiến công vang dội, xin người tha cho cả nhà ngài ấy.” Phía dưới là Ngô Sở Uý.
Từng là bằng hữu thân thích, không ai mong muốn bằng hữu của mình bị tu di tam tộc, huống hồ Trần Trung Liêm lập nhiều chiến công lớn, ai ai cũng nể phục.
Nay quân vương vô tình muốn giết cả nhà Trần Trung Liêm, chuyện này gặp nhiều phản đối quyết liệt.
“Trẫm thấy,…!các ngươi là muốn tạo phản sao?” Lý Thiên Thành nhướng mày khó chịu nói.1
Giỏi thay cho đám quan thần suốt ngày phản đối, ý hắn đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi.
Tất cả bá quan trong Triều đều đồng loạt quỳ xuống thỉnh cầu.
“Kính mong hoàng thượng suy xét!”
“Hoàng thượng xin hãy suy xét!”
“Tha mạng năm mươi sáu mạng người Trần gia!”1
Trước những ý kiến đó hắn không lọt vào tai, Lý Thiên Thành bị phản đối liền đập bàn ban chỉ:”Ai dám phản kháng giết chết không tha!”1
Những người đó không dám chỉ có thể nhìn Trần gia bị bắt vào ngục tối chờ ngày hành hình.
Trên dưới Trần gia từ lớn đến nhỏ, kể cả thai phụ đang mang thai cũng không được thoát tội.
Quân vương tàn bạo một lần nữa gieo lên thống khổ bi ai.1
Lý Thiên Thành quay trở về tẩm cung vẫn an nhiên bình ổn, trong lương tâm không hề bị cắn rứt.
Mỗi một ngày đều có người đến diện kiến, những lời của họ chỉ là: Hoàng thượng mong suy xét, tha cho cả nhà Trần tướng quân.
Nhưng đáp lại chỉ có im lặng, hoặc là cút hết đi, tất thảy những gì bọn họ làm đều vô vọng, hoàng thượng không thể nói lý.
Mười ngày sau.
Thời gian hành hình cũng đã tới, cả nhà Trần gia hết thảy năm mươi sáu mạng người bị đem ra pháp trường.
Trên tay mang xiềng xích, cả nhà năm mươi sáu mạng, ngay cả những gia nô trong nhà cũng không tha.
Những ngươi có cha mẹ già không thể trả ơn dưỡng dục, mới sinh ra mấy mươi năm chưa làm tròn đạo hiếu đã phải chết nơi Tôn Châu tàn bạo.
“Áp giải năm mươi sáu người Trần gia.” Binh sĩ mang số người vô tội đó đem ra pháp trường, già, nhỏ, lớn, bé đều kề đầu trước lưỡi đao vô tình.
Lý Thiên Thành ở trên nhìn xuống cười bảo.
“Trần tướng quân vô pháp vô thiên để con gái sỉ nhục trẫm, có ý đồ phỉ báng hoàng thượng tội không thể tha.
Âm mưu tạo phản, thân là hoàng thượng trẫm không thể để gian thần tiếp tục làm phản, coi thường Triều đình.” Hắn vừa nói vừa nắm khớp tay, biểu tình lộ rõ phẫn nộ.1
Cả Trần gia không ngừng mắng chửi: “Lý Thiên Thành ngươi là một tên hôn quân, lòng dạ ác độc không xứng đáng làm vua một nước.”
Những lời đó truyền đến tai càng khiến hắn hứng thú hơn.
Hắn nhếch miệng cười nhìn bọn họ trách mắng: “Nếu không phải nhi nữ của Trần khanh âm mưu cùng nhân tình bỏ trốn, Trần gia sẽ không rơi vào hoàn cảnh này!”1
Nếu có trách thì tự trách Trần Trung Nhi được sủng ái mà kiêu ngạo, thà chết vì nhân tình cũng không muốn Trần gia toàn mạng sống sót.
Trần tướng quân đau lòng nhìn tất thảy những người ở đây, ông không thể để bọn họ bị luyên lụy được.
Trần tướng quân khóc lóc cầu xin: “Mong hoàng thượng giết thần, xin người tha cho năm mươi lăm mạng người còn lại, những người đó đều vô tội, tôi có tày trời cũng do thần mà ra.
Là thần không biết dạy con, Thu Nhiên còn đang mang thai, nàng ấy không thể chết như vậy được.
Xin người thương sót cho thai phụ vừa được năm tháng, nhũ lòng tha cho nàng một mạng.
Trên dưới Trần gia đều không liên quan, người muốn phanh thây thần làm trăm mảnh cũng được, xin người tha cho năm mươi lăm mạng người còn lại.”
Bỏ mặc sự thống khổ của Trần Trung Liêm, Lý Thiên Thành không một lời luận rõ, mắt hắn nhìn về phía năm mươi sáu người đó, chẳng rõ biểu tình nhếch môi một cái hạ xuống tử bài giết không chừa một ai.
Ngày hôm đó cả nhà Trần gia chết không nhắm mắt, tiếng nguyền rủa thống khổ của những người xung quanh pháp trường, bọn họ ai oán khóc lên thảm thiết.
“Quân vương tàn bạo giết người không gớm tay, ông trời ơi! Năm mươi sáu mạng người Trần gia cuối cùng không còn một mạng, Trần tướng quân lập nhiều chiến công cuối cùng chết không nhắm mắt.”
Quân vương vô đạo làm lòng dân nhói lên đau khổ, không ai có thể nói lên một lời công đạo cho bọn họ.
Ngày nào Lý Thiên Thành còn sống, lúc đó bách tính không yên lòng người người phẫn nộ.
Cái chết của Trần tướng quân đã nhói lên từng hồi bại loạn, không ít bang phái đã xuất hiện với ý niệm giết chết hôn quân trả lại công đạo cho bách tính Dục Quốc.
Đời trước tiên hoàng Lý Dục chưa bao giờ hành sự vô pháp vô thiên.
Kẻ ngông cuồng như Lý Thiên Thành hết lần này đến lần khác bị hành thích vẫn an ổn nhởn nhơ chà đạp dân chúng.
Nay chuyện năm mươi sáu mạng người Trần gia còn chưa nguôi ngoai được dân chúng, Lý Thiên Thành lại mở ra cuộc tuyển chọn phi tần.
Hắn lệnh cho các gia đình tại Tôn Châu, ai có con cái là nam hay nữ, chỉ cần có dung mạo xinh đẹp đều phải nạp vào cung.
Nếu phát hiện ai không làm theo, lập tức giết chết không tha.1
Nghe tin chấn động này tất cả các gia đình, các bậc quan viên ở Tôn Châu cũng hối hả nạp con.
Chuyện truyền tới tai Sở Hoài, ông hoảng hốt nhớ đến con mình, xui thay Sở Diên trời xinh dung mạo tuyệt trần không nhìn ra nam, nữ…!Hôm nay nghe điều lệnh này, dù là nam hay nữ chỉ cần dung mạo xinh đẹp đều không thể trốn thoát.
Sở Hoài không muốn con mình vào cung nhưng lại không thể kháng chỉ, lệnh vua khó cãi.
“Diên Nhi, ta thật không muốn mang con cho tên hôn quân đó, chỉ mong sao hắn không nhìn trúng, nếu vào cung rồi nhất định không được động lòng.” Nếu như động lòng sẽ có kết cục không thể yên thân.
Sở Diên nhìn phụ thân mình cung kính nói.
“Con đã rõ lời phụ thân căn dặn, đến khi vào cung sẽ an phận thủ thường, nhất định không gây phiền phức cho phụ thân.”
Sở Hoài cũng chỉ biết thở dài, không phải nói là có thể làm được.
Lý Thiên Thành là người như thế nào thiên hạ đều nhìn rõ, hắn độc ác thế nào ai ai cũng biết, cho dù có cẩn trọng thế nào cũng chưa chắc có thể an toàn sống sót.
“Phụ thân không thể nói nhiều, nhưng con cũng nên biết, hắn vốn là kẻ lòng dạ tàn nhẫn, nhất định không được nghe một lời nào cả.
Hắn chắc chắn không thật tâm!” Nói đến đây Sở Hoài hơi buồn bã.
Đứa con mà mình thương yêu ngần ấy năm cho đến hiện tại phải để nó ở một nơi xa tầm với.
Trong cung đầy rẫy những mưu đồ tranh đoạt, phần là người yếu thế nhất định không có ngày tháng yên thân.
Thân thể của Sở Diên lại hay đổ bệnh, đến khi vào cung sao chịu nổi được đây.
Những lúc đau ốm bệnh tật biết kiếm ai giúp đỡ? Những khi ủy khuất biết tìm ai giãi bày?
Thân làm phụ thân nhưng không thể cứu được con mình, tận mắt nhìn con đi đến bờ vực thẳm, chỉ một bước nữa thôi có thể vĩnh viễn không gặp lại.
Sở Diên biết phụ thân mình nghĩ gì, y bậc cười nói: “Phụ thân cứ yên tâm, hắn là hoàng thượng chắc chắn cần người nối dõi, chưa chắc sẽ chọn con đâu.”
Được Sở Diên an ủi, Sở Hoài cũng yên tâm phần nào, chỉ ôm lấy con mình run rẩy không muốn buông tay.
“Hài nhi của ta, ta thật sự không muốn con đến đó…!Đứa con mà ta yêu thương, nay phải đến nơi thâm cung đó, chắc chắn không đấu lại, không đấu lại!”.