Truy Tình Nhẫn Vị - Chương 4: 4: Tôi Muốn Thu Nhận Người
Đới An Lạc sống trong căn nhà nhỏ ở hẻm F_Thượng Hải.
Căn nhà này cô thuê từ lúc bắt đầu đến Thượng Hải sống đến nay, ông bà chủ khá tốt bụng nên giá thuê nhà so với những nơi khác là quá rẻ.
“Tới nơi rồi…Cảm ơn Trác tổng và Lâm phó tổng đã cho tôi về cùng”
An Lạc cúi đầu, vội vàng mở cửa xe, cô muốn nhanh chống lao ngay vào nhà.
“Khoan đã….”
Hữu Đằng hình như vẫn còn lời muốn nói
“Trời lạnh thế này cô không tính mời chúng tôi vào nhà dùng ly trà sao?”
Vẻ mặt An Lạc trở nên sượng ngắt, cơ miệng không thể nhoẻn một nụ cười.
“Lâm phó tổng, nhà của tôi nhỏ bé chật hẹp không tiện đón tiếp hai vị đại nhân, xin thứ lỗi”
Căn phòng thuê của An Lạc còn chẳng bằng một cái văn phòng ở cty New Wind làm sao có thể để cho hai tên sinh ra đã ngậm thìa vàng này bước vào mà chê cười được chứ.
“Được rồi, cô mau vào nhà đi”
Trác Nhất Phong lên tiếng là đang giải vây cho An Lạc hay chính cậu ta cũng không muốn đặt chân vào nơi nghèo nàn chật hẹp này?
Thôi kệ, dù sao An Lạc cũng không muốn dây dưa gì với Trác Nhất Phong nữa rồi.
Cô ba chân bốn cẳng lao đầu chạy thẳng về phía nhà.
Loay hoay mở túi tìm chìa khóa cửa đã nghe thấy tiếng rồ máy xe, quay đầu nhìn đã thấy Trác Nhất Phong lao xe đi mất.
Đúng là anh ta chẳng hề để tâm đến cô chút nào.
“Nè, Phong thiếu, Đới An Lạc làm ở bộ phận nào trong cty cậu vậy?”
“Không phải đã quen nhau từ trước sao?”
Trác Nhất Phong vốn nghĩ rằng Hữu Đằng đã biết rõ về Đới An Lạc nên mới có cuộc chạm mặt ngày hôm nay.
“Đúng là đã từng gặp trước đó, nhưng tớ chẳng có chút thông tin gì của cô ấy hết”
“Có hứng thú với cô ta sao?”
Câu hỏi của Trác Nhất Phong sao nghe có mùi giấm tạt vào mặt Hữu Đằng thế nhỉ?
Hữu Đằng bản tính vốn đã lầy lội cũng không ngần ngại đáp trả
“Cậu có hiểu thế nào là tình yêu sét đánh, yêu em từ cái nhìn đầu tiên không hả?”
Sắc mặt Trác Nhất Phong như tối sầm lại, im lặng không trả lời Hữu Đằng, hắn tăng tốc lao xe nhanh hơn khiến cho Hữu Đằng giật mình ngồi ngay ngắn lại.
Thái độ này của hắn nghĩa là sao?
Chẳng lẽ Đới An Lạc có thù hằn gì với hắn?
Lâm Hữu Đằng bước xuống xe
“Ngày mai đến đón tớ………”
Chưa kịp nói dứt câu Trác Nhất Phong đã lao xe đi mất.
Cái tên cổ quái này làm bạn với hắn quả thực không đơn giản.
Cho thấy sức chịu đựng của Hữu Đằng vô cùng bền bỉ a.
Hôm nay, bầu trời trong xanh mát mẻ, ánh nắng dịu dàng chiếu rọi trên mái tóc nâu óng ánh của An Lạc.
Vẫn như mọi ngày, cô đều đặn bắt xe buýt công cộng đến cty.
“Bác à, nhanh lên chút đi cháu trễ giờ làm rồi”
Đới An Lạc đã không còn xa lạ gì với bác tài xế xe buýt nữa.
“Phía trước kẹt xe quá bác không lái nhanh được”
Đới An Lạc lo lắng nhìn đồng hồ, còn 10 phút nữa là đến giờ quy định rồi.
Chạy bằng cả sức lực của mình lên trên văn phòng, nhưng vẫn trễ mất 5 phút.
“Đới An Lạc, cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Tô Hạo phát tiết đập mạnh tay xuống bàn mà quát lớn.
Hắn là trưởng phòng thiết kế, một tên siêu nịnh bợ cấp trên.
Lúc Lưu Vũ còn làm Phó tổng, hắn chính là tay sai đắc lực.
Biết Lưu Vũ có ý với An Lạc, Tô Hạo thường hay bày cách để An Lạc đến phòng gặp Lưu Vũ, dùng những lời ngon ngọt để đối đãi với An Lạc.
Nhưng từ khi Lưu háo sắc bị đuổi khỏi cty, hắn liền trở mặt.
Thường xuyên kiếm chuyện để gây khó dễ cho cô, một chút sai phạm đã đủ để hắn lớn tiếng chửi mắng cô.
Không nghe lời còn đạp đổ kẻ chống lưng của hắn thì cô đừng hòng có những ngày tháng tốt lành yên thân ở New Wind.
“Tôi xin lỗi, Tô trưởng phòng, tôi hứa không có lần sau nữa”
An Lạc không hề nhu nhược, nhưng chuyện này đúng là do cô sai nên sẽ không thoái thác trách nhiệm.
“Còn có lần sau? New Wind không phải là cái chợ để ai thích đến làm giờ nào thì đến.
Phòng thiết kế này cũng không muốn có những thành phần làm trái nội quy cty, ảnh hưởng đến bộ mặt của những nhân viên khác”
“Phòng thiết kế không chứa chấp vậy tôi có thể thu nhận Đới tiểu thư về phòng mình không?”
Hữu Đằng nghe có người to tiếng trong cty lập tức đến xem, hóa ra chính là tiểu mỹ nhân của anh đang bị cấp trên trách mắng.
Tên Tô Hạo nhìn thấy Hữu Đằng bước vào lập tức đứng lên, miệng lắp bắp nói năng không nên hồn.
“Lâm phó tổng, chuyện này tôi không có quyền quyết định được.
Vã lại tôi chỉ tức giận quá nên mới nói như vậy thôi”
Hữu Đằng vốn không quan tâm đến lời giải thích của hắn ta
“Ai có quyền quyết định?”
“Là…là Trác tổng”
Không khí lúc này đang mát mẻ nhưng Tô Hạo lại vã mồ hôi hột, chân hắn run run, hai tay chà xát vào nhau.
Nếu Lâm Hữu Đằng tố cáo chuyện này với Trác Nhất Phong, hắn không biết hậu quả của hắn sẽ như thế nào nữa..