Truy Tình Nhẫn Vị - Chương 3: 3: Không Hẹn Mà Gặp
“Cậu còn có lương tâm hay không vậy Trác Nhất Phong?”
Lâm Hữu Đằng cau có nằm dài trên ghế sofa vừa chơi game vừa mắng nhiếc Trác Nhất Phong.
Rõ ràng đã giao kèo buổi trưa sẽ đưa Hữu Đằng đi dùng bữa, vậy mà cái tên tham công tiếc việc đó lại dán mắt vào màn hình máy tính đến bây giờ.
“Trác tổng a Trác tổng, đã 7h tối rồi, cậu còn định để tớ tuyệt thực đến bao giờ đây hả?”
Trác Nhất Phong đưa tay xoa xoa thái dương, gập máy tính lại.
“Được rồi, Lâm thiếu muốn ăn gì?”
Hữu Đằng nở một nụ cười, nháy mắt với Trác Nhất Phong
“Quán cũ”
Trác Nhất Phong lái chiếc siêu xe Lamborghini màu đen bóng
Cảnh đêm ở thành phố Thượng Hải thật đẹp, phồn hoa nhộn nhịp, những ánh đèn lung linh,!.
Hữu Đằng hạ cửa kính xe, gió thổi xuyên qua mái tóc
“Đi đâu cũng vẫn không đẹp bằng quê nhà.
Một thành phố đẹp thế này, một người hoàn mỹ như cậu mà không có lấy một bóng hồng để cùng nhau thưởng thức, cậu không thấy là quá lãng phí hay sao?”
Trác Nhất Phong và Hữu Đằng học cùng nhau từ thời cấp 2, đến giờ đã là 30t rồi vậy mà vẫn chưa thấy cậu ta yêu người con gái nào thật lòng.
Hữu Đằng giở giọng điệu cợt nhã
“Đừng nói là cậu yêu tớ đấy nhé!”
Trác Nhất Phong nở một nụ cười lạnh
“Cậu đúng là đồ bệnh”
Dừng xe trước một tiệm mỳ cay, 5 năm rồi không về nước, Hữu Đằng rất nhớ mùi vị của món mỳ nơi đây.
“Cậu vào trước đi, tớ đỗ xe đã”
Hữu Đằng bước vào trong, nơi này vẫn vậy chẳng có gì thay đổi, vẫn cho người ta cái cảm giác thân thuộc của ngày xưa.
“Một phần mỳ cay, một phần ít cay, một phần capuchino, một phần trà sữa truyền thống bánh plan.
Cảm ơn”
Gọi món xong Hữu Đằng đảo mắt một vòng tìm chỗ ngồi
Bắt gặp một bóng dáng khá quen mắt, bất giác nở một nụ cười đầy ma mị bước đến.
“Lại gặp nhau rồi”
Cô gái đang cúi mặt xem điện thoại nghe có giọng người lạ đến gần mình nói chuyện thì ngước mặt lên nhìn chăm chăm
Anh ta nở một nụ cười nói tiếp
“Còn nhận ra tôi không?”
“Tất nhiên”
Trí nhớ của An Lạc khá tốt, dù hôm đó là buổi tối nhưng cô vẫn kịp nhớ mặt của chàng trai ngốc nghếch kia.
“Tôi có thể ngồi ở đây không?”
Vốn dĩ còn rất nhiều chỗ trống nhưng Hữu Đằng lại muốn ngồi cùng cô gái này.
“Tôi có một người bạn, nếu không ngại thì anh cứ ngồi”
Hữu Đằng nghe thế cũng không câu nệ liền ngồi xuống
Tần Diệp từ trong bước ra nhìn thấy thì mắt tròn mắt dẹp, nhìn kỹ anh chàng kia lần nữa
“Lâm phó tổng?! Anh chính là Phó tổng hôm nay mới đến nhậm chức ở cty chúng tôi?”
Lâm Hữu Đằng nheo đôi mắt cười rạng rỡ biểu hiện tán thưởng câu hỏi của Tần Diệp
Đúng là định mệnh, không ngờ cô gái kia lại làm ở cty Trác Nhất Phong
An Lạc trưa nay vốn dĩ không hề để ý nên hoàn toàn không biết anh ta chính là Phó tổng mới.
Bên ngoài một thân ảnh cao lớn 1m8 bước vào quán.
Bộ vest đen quyền lực kia còn ai khác ngoài Trác tổng tài bá đạo nữa.
Nhân viên nữ trong quán xì xào to nhỏ
“Trác tổng của New Wind kìa, bên ngoài còn soái hơn trong hình nữa”
Trác Nhất Phong nhìn thấy Hữu Đằng ngồi cùng bàn An Lạc, Tần Diệp thì có chút ngạc nhiên.
Cậu ta vừa đến cty hôm nay đã làm quen nhanh vậy sao, là có hẹn trước sao, thật đúng là cái tính sởi lởi vẫn vậy.
Hữu Đằng đưa tay lên vẫy vẫy
“Nhất Phong, bên này”
An Lạc, Tần Diệp lạnh toát sống lưng
Sao lại trùng hợp đến vậy chứ.
Bầu không khí có phần trở nên căng thẳng.
“Cậu đỗ xe thôi có cần lâu đến vậy không?”
Hữu Đằng lại buông lời lẽ trách móc Trác Nhất Phong
Trác Nhất Phong giọng điệu lạnh nhạt giải thích
“Xin lỗi, tớ có điện thoại”
Tần Diệp cảm thấy không tài nào thở nổi khi ngồi cùng bàn với Trác tổng, tìm cách thoái lui trước.
“Lạc Lạc, đến giờ chị phải đi đón chồng tan làm rồi, em về cùng chị luôn không?”
An Lạc tỏ vẻ vui mừng, khẩu hình vừa mở chưa kịp thành lời đã bị Hữu Đằng chặn lại
“Cô Tần, cô có thể về trước, lát nữa tôi sẽ đưa An Lạc về, bữa ăn này tôi mời nhé!”
An Lạc xua xua tay từ chối nhã ý của Hữu Đằng
Tần Diệp lại cảm thấy Lâm phó tổng này cũng khá ổn, có khi là cơ hội tốt với An Lạc
“Được, vậy tôi xin phép Trác tổng, Lâm phó tổng tôi đi trước nhé! Tôi giao Lạc Lạc lại cho Sếp đó”
Tần Diệp vừa nói vừa nháy mắt với Hữu Đằng
Tần đáng ghét này vậy mà lại bán đứng chị em rồi.
Từ nãy đến giờ chỉ có Trác Nhất Phong vẫn bình lặng ăn uống không hề có ý quan tâm đến mọi chuyện.
Ăn một bữa tối lại thấy áp lực nặng nề trong lòng
“Lâm phó tổng, tôi có thể tự bắt xe về được”
An Lạc vẫn là không sẵn lòng đi xe của Trác Nhất Phong
Hữu Đằng chau đôi lông mày, bước đến mở cửa sau xe, đưa tay làm động tác mời An Lạc bước vào xe
“Sao có thể, tôi đã hứa với cô Tần là đưa cô về nhà an toàn rồi”
Trác Nhất Phong ngồi trong xe vẫn im lặng không lên tiếng, tay trái chống lên cằm, tay phải gõ nhịp lên vô lăng xe.
Bình thường thời gian của anh ta rất quý giá, An Lạc sợ bản thân cứ dây dưa làm mất thời gian của anh ta, liền dằn sự cố chấp bước lên xe.
Hữu Đằng mỉm cười, bước lên ngồi cùng An Lạc.
Ánh mắt Trác Nhất Phong sắc lại đanh thép nhìn qua gương chiếu hậu, bàn tay gõ nhịp có vẻ mạnh hơn.
“Phong thiếu, sao cậu không lái xe đi?”
Hữu Đằng ngây ngốc hỏi
“Tớ không phải tài xế của hai người”
Giọng điệu gì đây chứ, là muôn giết người hay sao?
Nghe mà rợn cả người
Hữu Đằng nhanh chóng hiểu được ý tứ trong câu nói liền mở cửa bước ra phía trước.
Để giải tỏa không khí căng thẳng Hữu Đằng lại buông lời cợt nhã
“Người khác không biết còn tưởng tớ với cậu đoạn tụ với nhau, cậu đang ghen nữa cơ đấy, haha”
Trác Nhất Phong vẫn im lặng như tảng băng trôi.
Bầu không khí ngột ngạt đến bức người.
.