Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh - Chương 2: Chương 2
Sống trong khu dân cư Thiển Thủy ngoài các cặp vợ chồng trẻ tiện cho con đi học ra phần đông là giáo viên tiểu học mướn ở.
Vừa qua hè, không biết hợp đồng thuê nhà nào đến hạn, dọn đi lại bỏ chú cún đen nuôi chưa được bao lâu ở lại khu dân cư.
Chó con xem chừng chưa được một tuổi, chỉ thi thoảng mới được hàng xóm đi ngang bố thí cho một bữa no, chưa đầy nửa năm đã ốm đói tới da bọc xương rồi.
Mới đầu chuyển đến Long Nghị cũng không để ý, vì nhóc cún cứ trốn chui trốn nhủi dưới cầu thang tòa chủ cũ ở dạo trước, bình thường cũng hiếm dịp bắt gặp được.
Nhưng khi trời dần lạnh lẽo, chó con bị bệnh, rụng lông phải chui khỏi gầm cầu thang rét cóng, tìm mấy chiếc xe vừa lái về canh đúng thời điểm nhảy chồm lên chỗ nắp động cơ vẫn còn hơi nóng, hưởng chút xíu cái ấm áp sót lại.
Khi đó Long Nghị đang dẫn đường cho chủ xe di chuyển, ánh sáng hắt đến cục lông đen thui lách mình trong bụi cỏ.
Anh thoáng khựng một chớp mắt, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Sau sáu giờ tối là cao điểm tan tầm, khu dân cư Thiển Thủy không có bãi đỗ xe chuyên biệt, chỉ có một bãi đất trống lớn ở cổng làm bãi đậu lộ thiên, tính ra chỉ đậu được tầm mười chiếc, không đủ sức chứa nên mấy chiếc về muộn chỉ có thể chạy thẳng vào tòa, chiếm hết một nửa lối đi.
Đây cũng là chuyện hết sức bất đắc dĩ, dạo này xe dễ mua bán mà chỗ đậu thì khan hiếm, bên chủ nhà cũng thông cảm cho nhau, cố gắng đỗ làm sao không ảnh hưởng mọi người qua lại.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, Long Nghị mới nghỉ ngơi được một chút.
Thấy cũng gần đến giờ giao ca, anh bèn quay về phòng trực sắp xếp chỗ thư từ hôm nay, uống ực ca nước ấm mà thấy sảng khoái cả người.
Long Nghị đặt ca nước xuống, không khỏi nghĩ về nhóc lông đen bé xíu run lẩy bẩy kia.
Ngần ngừ lướt mặt một vòng quanh phòng trực, Long Nghị đứng dậy cầm cái bát sứ con bám đầy bụi từ chỗ xó xỉnh nào đó.
Anh cầm ra vòi nước rửa kỹ lưỡng một lượt, rót vào một chút nước sôi rồi hơn nửa bát nước lạnh, đoạn dò ngón tay vào xem đã vừa ấm hay chưa mới bưng bát ra chiếc SUV đậu trong khu dân cư nó đang chiếm cứ.
Nhóc chó con nép mình vào nắp xe thấy bóng người tiến đến gần thì giật phắt, cái đầu rũ sụp xuống ngóc thẳng dậy.
Cơ mà có lẽ vì tiếp xúc người trong khu dân cư nhiều, cũng hay vòi vĩnh các chị các mẹ cho đồ ăn nên nó cũng không sợ người lạ lắm.
Nhác thấy người đàn ông đặt bát xuống bậc thềm mà không có hành động gì khác, nó giương đôi mắt ngập sũng nước nhìn chăm chăm Long Nghị mấy giây liền, bèn thử thăm dò nhảy khỏi xe, trèo lên bậc thang hít hít ngửi ngửi.
Giữa mùa đông đã rét mướt còn đói, nhóc chó con rột roạt lẹ làng uống cạn hơn nửa bát, chẳng được ít lâu sau đã thấy đáy.
Long Nghị cúi người cầm bát lên, thấy nhóc chó con không né nên giơ tay lên, vuốt vuốt gáy nó.
Đoán chừng lâu lắm rồi không ai đụng vào người, xúc giác vừa thân thuộc lại vừa xa lạ từ cái vuốt v e làm nó híp mắt thỏa mãn.
Long Nghị buồn cười nhìn biểu cảm đầy hưởng thụ của chó con, chưa kịp nựng nịu được thêm đã nghe thấy tiếng đồng nghiệp giao ca cao giọng chào hỏi từ đằng xa.
Giao ca xong, Long Nghị ghé sang khu chợ cách đó không xa mua một ký xương sườn.
Khả năng nấu nướng của anh không gọi là rất tốt hay gì, đàn ông ấy mà, ăn uống cẩu thả lắm.
Cơ mà từ khi đến đây tự nấu ăn ngày nào cũng tay làm hàm nhai, nấu ra không ăn được thiệt thòi cũng mình tự gánh.
Ngày ngày tập tành tới bây giờ cũng coi như tàm tạm.
Nhà ở công ty cấp cho công nhân là tòa nhà một tầng nằm riêng biệt, ngăn riêng phòng ngủ ra chẳng được mấy không gian trống.
Vị bảo vệ trước hẳn phải là một người biết sống lắm, xin nhờ thợ hồ chừa bốn, năm mét vuông trống ngoài nhà vệ sinh ra dựng bếp lò, đào thêm cái rãnh nước miễn cưỡng nấu nướng được.
Long Nghị vừa vo gạo cắm cơm vừa tranh thủ xắt gừng tỏi, trong nồi đang ninh xương sườn.
Chộn rộn luôn tay một lúc bữa tối đã gần như xong xuôi, mùi sườn kho bắt đầu tỏa ra.
“Ây dô, hôm nay còn nấu cơm nữa ta.”
Long Nghị nghe tiếng, vừa nhấc mắt lên đã thấy cậu thanh niên trẻ nhe răng cười tươi tắn xán lạn ngoài cửa sổ, là Tần Thiên.
Gần một tháng gặp gỡ nhau, hai người xem như quen biết.
Tần Thiên trẻ măng lại còn dẻo miệng khéo ăn nói, Long Nghị thoạt nhìn khó đến gần nhưng chẳng phải người không biết tốt xấu.
Anh cảm nhận được thiện chí của Tần Thiên, nên số lần trò chuyện của hai người cũng dần tăng lên.
Gần đây Tần Thiên hơi mệt.
Gần đến thời điểm cuối năm, các sàn thương mại điện tử chạy chương trình làm lượng hàng hóa tiêu thụ tăng cao rõ rệt, gần như từng khu mỗi ngày cậu phải chạy tới hai lần mới giao hết hàng.
Cậu vừa học nghiệp vụ vừa làm quen với cường độ công việc, vẫn cứ cảm thấy không chịu nổi.
Ăn xong bịch bánh quy, nước nôi đã uống hết, nghĩ tới ba, bốn đơn hàng vẫn chưa giao trong khu là mệt tim khủng khiếp.
Thế mà không ngờ vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn cường tráng của Long Nghị trong chiếc tạp dề vịt con màu vàng đã sờn cũ cặm cụi nấu cơm, nhịn chẳng nổi, vui.
“Vẫn chưa xong việc à?” Long Nghị vặn nhỏ lửa, chào hỏi.
Mỗi lần gặp Tần Thiên giao hàng là mỗi lần được dịp nghe cậu làu bàu.
Hai người tiếp xúc không bao nhiêu nhưng vẫn chuyện trò được với nhau đôi câu.
Bản chất anh vốn không thích nói chuyện chứ không phải không nhận ra cái thiện cái ác.
Tần Thiên mày rậm mắt to mà tính tình lại sáng sủa cởi mở, rất khó làm người ta ghét nổi.
“Thôi, anh đừng nói.
Họng em sắp bốc khói tới nơi rồi, chắc phải bận đến chín mười giờ.” Tần Thiên đưa tay nhìn đồng hồ, càu nhàu lèm bèm đôi câu.
“A phải rồi, anh Long có nước sôi không, có thì cho em xin miếng.”
“Có, vào đi.” Long Nghị mở cửa, cầm ấm nước từ trên bếp xuống.
Tần Thiên vặn nắp ra luôn đầy bình, tu ùng ục vào bụng.
Nồi canh sôi sùng sục, Long Nghị nếm thử, cảm thấy được rồi là xong món ăn.
“Cậu không chê thì ở đây ăn cơm với tôi.”
Nghĩ đến chuyện Tần Thiên đã mời mình mấy bữa sáng ngon lành, Long Nghị tắt bếp, ngẩng đầu nói với Tần Thiên đang uống nước.
Tần Thiên ôm cái bình ngây người.
Nhiều lắm cũng chỉ là người lạ ngày ngày tiếp xúc với nhau, Tần Thiên nghĩ bụng, chắc là người ta đang khách sáo với mình.
“Không cần không cần đâu anh.” Cậu vội xua tay, “Em cũng không đói mấy, giao xong rồi về ăn sau được, haha!”
Vừa dứt lời, tiếng ọt ọt từ bụng sôi réo lên, vang dội trong căn phòng chật hẹp.
Mất mặt thế không biết.
Tần Thiên cúi đầu đập vào bụng mình một cái, đến thua luôn.
Long Nghị thoáng nhìn vành tai đang dần đỏ ửng lên của cậu thanh niên, hơi buồn cười, nhưng vẫn giữ được giọng điệu ngay ngắn mượn cớ hộ người ta: “Khụ.
Tôi chỉ có một mình, nấu nhiều vậy cũng không ăn hết.”
Tần Thiên lúng túng xoa bụng, đến nước này rồi còn từ chối nữa thì thật không phải phép: “Ahaha vậy được, em đây cung kính không bằng tuân mệnh!”
Hai tên đàn ông ăn cơm không nói năng gì, lơ mơ chưa được bao lâu đã ăn sạch sẽ hai món một chay một mặn trên bàn.
Tần Thiên còn không nhịn được bới thêm một bát cơm.
“Ô, anh Long nấu ăn đỉnh thật.” Nuốt miếng cơm cuối cùng, Tần Thiên bật ngón cái, mặt mày đầy bội phục nói với anh.
Long Nghị sống một thân một mình, chuyện cơm nước hằng ngày trừ anh ra làm gì có ai khác ăn thử.
Đây là lần đầu tiên anh nghe được lời khen ngợi này, dù biết chắc có lẽ người kia chỉ đang khách sáo thôi, nhưng khóe miệng anh vẫn nhẹ cười lấy làm vui thích.
Hai người ăn xong, Tần Thiên chủ động phụ dọn một tay lại bị Long Nghị cản.
“Cậu còn nhiều đơn, nhanh, lo công việc đi.”
“Cũng không vội tí thời gian này.”
Tần Thiên hiếm khi mắc cỡ, ăn chùa uống chùa cho đã rồi chùi mép đi, mặt dày quá rồi đó.
“Đã gọi tôi một tiếng anh rồi, nghe lời.” Long Nghị không nói nhiều, nhưng từng chữ nói ra âm vang có sức nặng, khiến người ta vô thức muốn phục tùng.
Tần Thiên cũng chẳng hiểu sao mình thật sự nghe lời như thế, ngoan ngoãn đi ra cửa, ngồi lên xe điện bắt đầu điện thoại cho khách.
Bên mắt phải lành lặn của Long Nghị chợt ngậm ý cười không mấy rõ ràng, anh cúi đầu chậm rãi dọn dẹp bát đũa.
Bữa cơm hai người ăn cũng không có gì mấy.
Long Nghị chẳng mấy chốc đã rửa bát xong.
Anh lại lấy cái bát sứ con ban chiều mớm nước cho nhóc lông đen ra, vét xương và mớ cà rốt cải trắng còn trong nồi trộn với cơm cho vào bát.
Xong xuôi chừng đó việc, anh nghĩ bụng, không biết nhóc chó con kia có còn trong khu dân cư không, lát nữa không thấy mặt mũi đâu còn phải ra sân tìm.
“Ử —— Gâu!”
Đang khi nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng kêu yếu ớt.
Long Nghị ngoái đầu sang, phát hiện chó con lông đen lần được chỗ mình ở.
Không biết là theo mùi anh hay là mùi thơm của xương.
Cứ hệt như biết người trong phòng đã sẵn đồ ăn cho mình, nhóc chó con quẫy đuôi sung sướng vô cùng.
“Ăn đi, nhóc quỷ.”
Long Nghị ngồi xổm xuống, đặt bát trước mặt chó con.
Nó lập tức chôn đầu bắt đầu ăn từng miệng to.
Anh tức cười vuốt v e đầu nó, không ngại bẩn mà chỉ thấy bộ lông rối bù rất vướng mắt, sờ cũng không êm tay.
Tần Thiên giao hết hàng ở khu dân cư Thiển Thủy xong, ra đến cổng thì thấy cảnh tượng như thế.
Đèn đường buổi tối sáng rỡ sắc vàng ấm, rọi lên một người một chó làm đêm đông trở nên ấm áp thêm biết mấy.
Tần Thiên vô thức nở nụ cười, bước tới ngồi xổm xuống cạnh Long Nghị, vuốt vuốt lông chó theo anh.
“Anh nuôi hả?”
Long Nghị lắc đầu: “Chó hoang.”
“Anh với đồng nghiệp ở chung à?” Ở chung thì đúng là nuôi cún không ổn thật, người ta mà không thích thì dễ sinh bất mãn bất đồng.
“Không, một mình thôi.”
Tần Thiên giương mắt nhìn căn phòng nằm trơ trọi một mình ở cửa khu dân cư.
Vừa lúc ăn cơm cậu cũng đã để ý rồi, trong này không chỉ có một phòng.
Nghĩ vậy, đầu óc cậu cũng lanh lợi nhạy bén hơn.
“Ừm, em mới thấy, cạnh anh hình như không có người ở nhỉ?” Cậu hơi do dự, nhưng nghĩ tới tình cảnh mình, Tần Thiên vẫn cứ mặt dày mặt dạn mở miệng.
Hiện tại cậu đang ở trong khu tập thể công ty cấp cho nhân viên, mà cơ bản là không thoải mái được, vẫn nghĩ đến chuyện tự tìm trọ dọn ra suốt.
Trên đường giao hàng cậu để ý ít nhiều rồi, nhưng chỗ nào không quá đắt đỏ thì vị trí cũng bất tiện.
“Cậu muốn mướn phòng?” Long Nghị nhớ Đại Lưu kể chuyện áp lực khoản vay mua nhà nặng quá, đúng thật có định cho thuê căn phòng công ty cấp cho này để kiếm thêm nguồn thu.
Trời cao mà hoàng đế thì xa, chỗ này chỉ có ba người họ luân phiên nhau, người trên kia một năm còn chẳng tới nổi một lần ai mà biết anh ta chuyển đi cho được.
Cũng không có gì phải ngại, Tần Thiên gật đầu, kể lể tình cảnh của mình cho Long Nghị nghe.
Anh mới gật đầu nói sẽ giúp cậu hỏi, chắc sẽ không thành vấn đề.
Tần Thiên thấy giờ giấc khá trễ rồi, không có thời gian nói nhiều bèn gãi gãi đầu: “Cảm ơn anh Long nhiều lắm ạ.”
Long Nghị ngẩng mặt lên, đôi con ngươi một đen một trắng nhìn vào Tần Thiên.
Thấy vẻ nghiêm túc và trịnh trọng ánh lên trong mắt cậu, ánh mắt anh cũng dịu đi nhiều: “Khách sáo rồi.”
Edit: tokyo2soul.