Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 4207
Chương 4207
Nếu như họ là người qua đường thấy chuyện xấu ra tay giúp đỡ thật thì đã không đi thêm bước nữa rồi.
Chặt ngón tay của tên bắt cóc giả làm ngón tay của trẻ con, đã vậy còn đem đến nhà anh nữa!
Mục đích của họ khi làm như vậy rõ ràng là muốn khiến cho bản thân hiểu nhầm.
“Trông có vẻ cậu Quan không quá tin tưởng vào lời nói này của tôi lắm nhỉ?”
“Bớt nói nhảm đi, nói cho tôi biết rốt cuộc các người muốn cái gì?”
“Nếu như cậu Quan đã nóng vội như thế vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa.
Hai tiếng đồng hồ sau, một mình anh lái xe đến công viên rừng núi Nam, hai đứa bé đó đang đợi anh ở đó.”
Công viên rừng núi Nam là rừng tự nhiên lớn nhất của thành phố Ninh Lâm.
Trong rừng có rất nhiều con thú hiếm có, cũng có rất nhiều vách núi cao và dốc, hiện nay đã được liệt vào phong cảnh được bảo vệ cấp quốc gia rồi.
Anh không rảnh để quan tâm tại sao người này lại đưa hai đứa trẻ đến chỗ đó nữa rồi, lạnh lùng mở miệng nói: “Tôi sẽ đến đúng giờ nhưng nếu như tôi không nhìn thấy hai đứa trẻ đấy thì các người cũng sẽ chết rất khó coi giống như vậy!”
“Bình tính nào cậu Lệ…”
Đối phương còn chưa nói hết lời Quan Triều Viễn đã ngắt luôn điện thoại.
Anh chạy như bay lên xe, đạp hết chân ga.
Chiếc Lamborghini đen lao nhanh vào dòng xe như tên bắn.
Từ khu bỏ hoang đi về công viên rừng núi Nam khá xa.
Nhân thời gian này, Quan Triều Viễn gọi cho Tô Lam họ một cuộc điện thoại.
Ở biệt thự, Tô Lam vừa mới tỉnh lại, Lâm Mộc ở bên cạnh với cô.
Cô vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, ngơ ngác nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, trong não là một mảng trống rỗng.
Chỉ cần nghĩ đến trong chiếc hộp đó là ngón tay của Quan Tử Việt và Mộ Nhất Vi trái tim cô lại đau đến mức không thể thở nổi.
Bây giờ cô ngoại trừ ngồi ở đây đợi tin tức ra không thể làm gì khác nữa.
Lâm Mộc cứ như vậy ở bên cạnh Tô Lam.
Chăm sóc mấy đứa trẻ lâu như vậy nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tô Lam hồn bay phách lạc như vậy.
Bà ấy vô cùng tự trách ngồi ở đầu giường, không dám chợp mắt chút nào ở bên cạnh Tô Lam, sợ cô nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngoài ý muốn.
Từ sau khi Tô Lam tỉnh lại, cô vân luôn trong trạng thái đờ đẩn.
Cả người giống như cách ly hoàn toàn với thế giới này, đến nỗi khi Quan Triều Viễn gọi điện đến cô cũng không nghe được tiếng chuông lanh lảnh đó.
“Thưa bà…”
Lâm Mộc gọi Tô Lam một tiếng nhưng chỉ thấy cô đờ đẩn di chuyển con ngươi mà không hề có bất kì phản ứng gì.
Thế là Lâm Mộc đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại của Tô Lam lên.
Phát hiện ra là điện thoại của Quan Triều Viễn gọi đến, ánh mắt bà ấy lập tức sáng lên: “Mợ ơi, là điện thoại của cậu!”
Điện thoại của Quan Triều Viễn?
Sau khi ý thức được điều này, Tô Lam giống như phản xạ có kiện nhảy bậc lên.
Cô dùng cả tay và chân để bò lên đầu giường, giật lấy điện thoại trong tay của Lâm Mộc, vội vàng ấn nút nghe: “Alo, ông xã!”