Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 4082
Chương 4082
Sau khi so sánh cẩn thận, Tô Bích Xuân tình cờ phát hiện ra người đàn ông trong bức ảnh và người đàn ông trong cửa hàng chính là một người!
“Trời cũng đang giúp tôi, Tô Lam, chúng ta hãy chờ xemI”
Tô Bích Xuân khóe miệng giật giật, trên mặt lộ ra một tia cười xấu xa.
Cô ta bước từng bước chân thanh thót không gì so sánh được, tiếng thẳng đến người đàn ông tóc vàng.
Người đàn ông đang quan sát kỹ chiếc vòng cổ, dường như cũng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân nhẹ đi tới.
Ông ấy rất tò mò quay đầu lại, chưa kịp nhìn người đó trông như thế nào thì ông ấy đã cảm thấy trong tay mình nhẹ bãng.
Cô nhân viên bên cạnh ông ấy lập tức thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, vì cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy trắng hùng hổ xông vào, rất thô lỗ giật sợi dây chuyền khỏi tay ông Thuy Kì Tạp.
Không sai, cô ta không chỉ dám lấy, mà còn dùng sức lôi nó đi với một cử chỉ rất thô lỗ.
“Cô ơi, phiên cô hãy chú ý đến cách cư xử của mình!”
Một người phụ nữ với dáng vẻ của một người quản lý nhanh chóng bước ra từ phía sau quầy: “Mỗi món đồ trang sức trong cửa hàng của chúng tôi đều là vật có một không hai. Nếu nó bị hư hỏng, không chỉ đơn giản là bồi thường, mà ngay cả người thiết kế cũng sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng.”
Tô Bích Xuân ngẩng đầu lên, cô nhìn đôi mày cau có của ông Thuy Kì Tạp, khóe miệng hơi nhếch lên: “Thật nực cười, nếu đã là vật có một không hai thì sao? Chẳng lẽ các người cho răng nếu hỏng mất tôi không thể bồi thường nguyên giá sao?”
Nói xong, Tô Bích Xuân trực tiếp cân sợi dây chuyền có chút thay đổi do bị cô †a kéo ra, ném lên quầy: “Bọc lại đi, tôi muốn lấy cái này!”
Vẻ mặt của người quản lý rất xấu, sau đó cô ấy quay lại nhìn ông Thuy Kì Tạp, như thể cô ấy đang hỏi ý kiến của ông ấy.
Bọn họ đều biết rõ, chiếc vòng cổ này, được coi là báu vật của cửa hàng, do chính ông Thuy Kì Tạp thiết kế và làm ra.
Vì vậy, cô ấy suy đoán rằng ông Thuy Kì Tạp sẽ không muốn công sức của mình bị hủy hoại bởi một người phụ nữ thô lỗ không biết trân trọng đồ vật như vậy!
Tô Bích Xuân thấy thư ký không nhúc nhích, trên mặt càng thêm kiêu ngạo.
Cô ta bước đến quầy thu ngân, khoanh tay trước ngực tiến thêm vài bước, khoé miệng hơi nhếch lên: “Các người đều bị điếc sao? Mở cửa không phải là để làm ăn sao? Tôi nói muốn sợi dây chuyền này thì mau gói lại cho tôi đi. Các người có hiểu hay không?”
Thái độ cực kỳ kiêu ngạo và độc đoán của cô ta cuối cùng cũng khiến ông Thuy Kì Tạp cau mày: “Thưa cô, tên của sợi dây chuyền này là Đôi Mắt Thiên Thần. Cô đã từng biết đến sự tích của nó chưa?”
Tô Bích Xuân không khỏi chế nhạo, giống như đang xem một trò đùa: “Thưa ông này, ông đang đùa tôi ấy à? Lễ nào ông muốn chọc tức tôi sao?
Nếu tôi thích sợi dây chuyền thì tôi sẽ mua nó. Nó không phải là con người.
Tại sao tôi phải hiểu nó?”
Nói xong, cô ta nhìn đồng hồ trên cổ †ay mình một cách vô cùng sốt ruột: “Nhanh lên, tất cả các người mau gói lại cho tôi đi, tôi còn có việc khác nữal”