Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 3874
Chương 3874
Ngọn lửa vốn dĩ bị anh ấy đè nén ở trong lồng ngực dường như có thể bùng cháy thành lửa cháy lan ra đồng cỏ bất cứ lúc nào.
Anh ấy tiến lên bóp cầm Mộ Mẫn Loan, ép buộc Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu nhìn mình: “Tại sao muốn xin lỗi, tại sao muốn nói xin lỗi?”
Mộ Mẫn Loan tựa hồ là bị bộ dạng này của anh ấy dọa sợ: “Bởi vì… Bởi vì Âu Mỹ Lệ, cô ta…”
Ba chữ Âu Mỹ Lệ, làm cho dây lý trí cuối cùng trong đầu Tô Duy Nam chợt gã Anh ấy thậm chí không đợi Mộ Mẫn Loan nói cho hết lời, đã trực tiếp bế người ta lên, sau đó ba chân bốn cảng, nhanh chóng đi tới bên giường, trực tiếp ném Mộ Mãn Loan ở trên giường mềm mại.
Tiếp đó, anh ấy lợi dụng thế thái sơn áp đỉnh nhào tới.
Mộ Mẫn Loan đột nhiên giật mình trong lòng, co rụt lại lui về phía sau theo bản năng.
Thấy người phụ nữ từ chối, sắc mặt Tô Duy Nam càng xấu xí hơn Anh ấy bắt hai tay của Mộ Mẫn Loan lại, và siết chặt chúng trên đỉnh đầu, sắc mặt anh ấy tái xanh: “Không phải em vẫn chỉ hy vọng tôi đối với em như vậy sao? Vậy bây giờ em lại đang tránh cái gì?”
Trong lúc nhất thời, Mộ Mẫn Loan không biết nên nói cái gì cho phải, ngay cả chính mình cũng không biết tại sao mình muốn tránh.
Rõ ràng mình đã chờ giờ khắc này đã năm năm rồi, nhưng vì sao khi Tô Duy Nam thật sự đồng ý đụng vào mình, thân thể của mình lại nhanh hơn đại não một bước, liên tiếp lui về phía sau?
“Hay là nói, thân thể của em thành thực hơn miệng của em?”
Tô Duy Nam thấy Mộ Mẫn Loan vẫn ở cái bộ dạng này, thì đột nhiên đã cảm thấy hứng thú.
Trên khuôn mặt tuấn tú kia hiện lên một nụ cười tàn khốc, có đôi khi, có một số việc, anh ấy nhất định phải tìm cách ép buộc một tý, bằng không Mộ Mẫn Loan sẽ không thể nhìn rõ lòng mình.
Cố nén xúc động ôm người phụ nữ run lẩy bẩy trước mặt này vào trong ngực, môi mỏng của Tô Duy Nam khẽ mở, nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Tất cả đều không phải là điều em luôn mong mỏi sao? Cứ như vậy mà hèn mọn mà đợi ở bên cạnh tôi, coi như tôi có vị hôn thê cũng không sao à, tôi và vị hôn thê kết hôn trước, em chỉ cần yên tĩnh ở bên cạnh coi chừng tôi là được, đến khi cô ấy dự định kết hôn với tôi, em lại ngoan ngoãn, lặng yên không tiếng động rời đi”
Mộ Mẫn Loan sợ hãi nhìn Tô Duy Nam, sắc mặt chợt tái đi, tựa hồ là không thể tin vào tai của mình.
Rõ ràng đây đều là những lời nói sâu kín nhất ẩn sâu trong lòng Mộ Mãn Loan, nhưng bị nói ra từ trong miệng Tô Duy Nam nó lại là tàn nhẫn như vậy.
Thấy nửa ngày mà Mộ Mẫn Loan vẫn không hồi âm, Tô Duy Nam đột nhiên đứng dậy, xoay người đi về phía cửa: “Xem ra, em hoàn toàn không có lời gì muốn nói với tôi?”
Mắt thấy Tô Duy Nam đứng dậy đi về phía cửa, Mộ Mẫn Loan chỉ cảm thấy tim đập như trống chầu sét.
Vì sao mình lại sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như là Tô Duy Nam gần như sắp bước ra khỏi thế giới của mình.
“Em đố kị với cô ấy”
Mộ Mẫn Loan đột nhiên đứng lên Tô Duy Nam dừng bước chân, đôi mắt mê ly của anh ấy híp lại, vốn không thấy rõ cảm xúc đang nổi lên bên trong Mộ Mẫn Loan cứ như vậy đứng ở phía sau anh ấy, không dám yêu cầu anh ấy xoay người lại, vì Mộ Mẫn Loan sợ đối mặt với Tô Duy Nam, vừa nhìn thấy ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
kia, Mẫn Loan sẽ không thể thốt nên lời ‘Em đố kị với cô ấy, em đố kị với cô ấy có thể trở thành vị hôn thê của anh, em đố kị với cô ấy có thể đường hoàng mà tùy ý biểu đạt mình thích anh, em đố kị với cô ấy có thể đường đường chính chính đợi ở bên cạnh anh, em thậm chí đố kị với cô ấy vẫn là một người phụ nữ hoàn chỉnh, có thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh!”