Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 3719
Chương 3719
Vì thể hiệu trưởng Vương đã ngừng những lời dự định nói ra, mà nhìn anh ta một cách nghỉ hoặc: “Cậu cả Quan, những lời cậu vừa nói là có ý gì?
Quan Triều Viễn liếc ông ta bằng ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt này tựa hồ lạnh như băng, giống như theo tầm mắt của ông ta, mọi thứ đều có thể đóng băng.
Hiệu trưởng Vương bị Quan Triều Viễn nhìn như vậy làm ông ta lạnh cả sống lưng, thậm chí ông ta còn cảm thấy có một chút gì đó không thể giải thích được: Bản thân hình như không có đụng chạm gì đến ông phật lớn này mà?
“Nếu các ông là muốn trao đổi học thuật, vậy thì nên so tài về kiến thức học vấn, còn có những kỹ năng chuyên môn, Tô Lam mang thai hay không mang thai thì có ảnh hưởng gì đến chuyên môn và kỹ năng phẫu thuật của cô ấy?”
Hiệu trưởng Vương bỗng chốc đã ngây người, thậm chí lúc ông ta nói còn có một chút ấp a ấp úng: “Chuyện đó… chuyện đó không phải vật Thật kì lạ, lời nói của Quan Triều Viễn nghe sao cũng thấy có ý hơi thiên vị Tô Lam vậy nhỉ?
“Nếu đã không có, thì dựa vào cái gì hủy bỏ thành tích của cô ấy?”
Đối mặt với khí thế hùng hổ áp bức người khác của Quan Triều Viễn, hiệu trưởng Vương đột nhiên trở nên yếu thế: “Đó là… đó là bởi vì, cô ta không biết chừng mực, chưa kết hôn, chưa kết hôn…mang thai.”
” trưởng Vương, tôi hỏi ông một chút, trong quy định của trường đại học Lan Ly, có điều nào viết không cho phép nữ sinh mang thai sinh con không?”
Trong lúc Quan Triều Viễn nói chuyện khí thế bức người, dưới ánh mắt lạnh lùng đó như có một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên.
“Trong quy định của trường thực sự không có, nhưng đây chính là một quy định bất thành văn…”
Ánh mắt của Quan Triều Viễn càng lúc càng thâm sâu: “Nếu đã không có quy định không cho phép nữ sinh mang thai sinh con, vậy thì càng không hợp lý khi phạt cô ấy!”
“Nhưng mặc dù là nói như vậy.”
Khí thế tỏa ra trên người của người đàn ông Quan Triều Viễn này, quá mức mạnh mẽ.
Nếu không phải thực sự đối mặt với anh ta, thì căn bản không có cách nào có thể cảm nhận được cảm giác áp chế đến nghẹt thở.
Nhìn thấy hiệu trưởng Vương bị vài câu nói của Quan Triều Viễn xoay vòng vòng, Smith Phạm đứng ở một bên, suýt chút nữa không nhịn được mà nôn ra máu, ông ta liền mỉa mai: “Cậu cả Quan, cho dù cậu có nói cái gì, Tô Lam chưa kết hôn mà đã mang thai chính là sự thật”
“Ai nói với ông cô ấy chưa kết hôn mà đã mang thai?”
Giọng nói của Quan Triều Viễn đầy vẻ thản nhiên, vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Lam vừa nghe đến đây thì liền lập tức căng thẳng, cô vô thức nắm chặt lấy tay của Quan Triều Viễn.
Lúc này, cô ấy đang mặc một chiếc váy rộng, vì thế động tác này của cô không hề bị người khác nhìn thấy.
Cô có chút căng thẳng, cô không muốn để cho người khác biết được về mối quan hệ giữa cô và Quan Triều Viễn.
Bởi vì Quan Triều Viễn cũng được xem như là một nửa người của công chúng, nếu như chuyện này bị lộ ra, thì ảnh hưởng đối với hình tượng của anh sợ rắng sẽ vô cùng lớn, anh ấy vốn dĩ không cần thiết phải làm như vậy.
Nhưng mà Tô Lam vừa mới đụng vào tay anh, thì ngược lại bị Quan Triều Viễn ôm trọn bàn tay của cô vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng siết lại.
Chỉ là một động tác nhỏ, nhưng lại làm cho hốc mắt của Tô Lam hơi sót lên.
Cô biết đây là Quan Triều Viễn đang an ủi mình: Đừng sợ, mọi chuyện đã có anh.