Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi - Chương 3616
Chương 3616
Nước mắt to bằng hạt đậu cứ thế tuôn rơi, cô đứng yên tại chỗ, cảm giác rằng niềm hạnh phúc bất ngờ sắp làm cô choáng váng.
Cô thậm chí còn cố gảng dụi mắt để xác nhận rằng mình không bị hoa mắt.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng cô là tìm Quan Triều Viễn, nhẹ nhàng ôm lấy anh, vĩnh viễn không buông tay.
Nhưng lỡ là của người khác thì sao?
Tô Lam cố gắng lau nước mắt, cô nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Quan Triều Viễn.
Đúng lúc này, giọng nói vô cùng lo lắng của Tần Tấn Tài phát ra từ chiếc loa của trực thăng trên đầu: “Chị dâu nhỏ, chị mau đồng ý đi, nếu chị không đồng ý thì chồng chị sẽ bị treo đến chết đói”
“Cái gì?”
Tô Lam sửng sốt một chút, theo lời nhắc nhở của Tân Tấn Tài, cô mới ngẩng đầu nhìn ‘Vừa nhìn một cái, cô liền trợn tròn tròn mắt.
Bởi vì đúng như lời Tân Tấn Tài nói, mặc dù Quan Triều Viễn mặc một bộ vest rất tươm tất, nhưng trên thắt lưng lại quấn một chiếc móc khóa đơn giản.
Nhìn dáng vẻ kia chắc là chỉ cân đợi Tô Lam gọi tên mình thì liền nhảy xuống.
Nhưng anh chỉ vừa rơi vào giữa không trung chờ một hồi lâu, Tô Lam chỉ lo che miệng cảm động, căn bản cũng chưa có phản ứng gì.
Cô nhìn Quan Triều Viễn bị treo giữa không trung, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú kia cứ như đang bị táo bón, vô cùng bực bội.
Mặc dù nước mắt vẫn còn giàn giụa trong hốc mắt, nhưng trên khuôn mặt cô không nhịn được nở một nụ cười.
Cô cởi giày cao gót ra, chân trần chạy đến mũi thuyền, lớn tiếng đáp lại: “Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn!”
Ngay lúc cô vừa đáp lại, hai mắt Tân Tấn Tài sáng lên, lập tức nhanh chóng hạ dây thừng xuống.
Quan Triều Viễn dùng một tay nảm lấy sợi dây, nhanh chóng tuột xuống, động tác vẫn tao nhã cao quý như mọi khi Tô Lam chỉ biết ngơ ngác nhìn anh không chớp mắt.
Theo những điệu Blues du dương trong không khí, Quan Triều Viễn cứ như vậy mà từ từ đáp xuống trước mặt cô.
Hai mắt Tô Lam rưng rưng, đưa tay lên che miệng, không chớp mắt nhìn người đàn ông từ trên trời giáng xuống trước mặt.
Khi Quan Triều Viễn dừng lại cách cô khoảng hai mét, anh đột nhiên buông tay phải ra, chỉ nghe thấy một tiếng “bịch” nhỏ.
Một tay anh mở chiếc khóa trên thắt lưng, nhảy xuống boong tàu.
Động tác nhảy của anh vô cùng khéo léo, tựa như một con báo đang ẩn nấp để săn môi, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Quan Triều Viễn vững vàng đứng trước mặt ‘Tô Lam, bộ vest đen trên người làm tăng thêm khí chất lạnh lùng của anh đến cực điểm.
Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang bước từng bước một đến trước mặt mình, sau đó quỳ một gối xuống đất.
Một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, sáng lấp lánh cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô, Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên: “Cô Tô, em có bãng lòng gả cho anh không?”
Nước mắt mà cô vẫn cố gắng kìm nén đột nhiên trào ra như vỡ đê.