Tiệm Bánh Đặc Biệt - Chương 1: 1: Mở Đầu
Trời ơi, căn bếp của tôi!!!
Người nãy hét lên là Phương Tuấn, 26 tuổi – Cậu chủ tiệm bánh Bí Ẩn và đội trưởng đội thám tử đặc biệt.
Tiếng hét thất thanh đó trong căn bếp làm mọi người phải tán loạn chạy vào xem thử chuyện gì, trong bếp đó, có một thanh niên đang chống nạnh với khuôn mặt khó ở đứng đó.
Mọi người chạy vào thấy cảnh tượng của căn bếp vô cùng bất ổn.
– Chuột đâu ra mà lắm thế không biết nữa?
Ồ, thì ra hét vì chuột phá.
Mọi người trong đội ngớ người cả lên.
Có người gượng cười rồi ra tiếp tục công việc của mình.
Có một người đặt tay trên trán mà nói:
– Có con chuột thôi mà hét kinh thế bạn tôi ơi?
Phương Tuấn lập tức đáp lại:
– Không phải có một con đâu Hạ Phong ạ, mà cả đàn nó trú ngủ ở đây luôn đó.
Hạ Phong mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời:
– Vậy dọn tiếp đi nha.
Tao đi quét cái sân.
Phương Tuấn nghe vậy liền lôi Hạ Phong lại mặc sức cho ai đó vùng vẫy để dọn chung cho vui, đồng thời anh cũng ló ra ngoài nói với ai đó:
– Nguyệt Diệp, quét sân hộ thằng Hạ Phong đi.
Bán Nguyệt Diệp bên quầy bán bánh đang lau kính của tủ trưng bánh, nghe xong nó cay, báo không, đành phải xách thân lấy chổi ra sân quét để chút nữa đón khách.
Hạ Phong và Nguyệt Diệp là hai trong những thành viên trong đội thám tử đặc biệt.
Một lát sau, khi dọn dẹp xong xuôi thì đã có một vị khách đầu tiên, thứ hai, thứ ba và nhiều hơn, dọn bánh ra không xuể.
Khi các vị khách bắt đầu đi về gần hết, bỗng có một tiếng nói từ bên ngoài vào…
– Mọi người ơi…
Có một chàng trai chạy tới, dừng lại thở hồn hộc cả lên, Phương Tuấn đang lau tay mà nhíu mày lại mà bảo:
– Vũ Thiên Thiên, mày làm gì gấp gáp thế hả?
Thiên Thiên liền đáp lại:
– Có vụ án mới, tao từ trường học về đây, do xe hư phải chạy bộ.
Vũ Thiên Thiên – là thành viên, tình báo của đội, hồi trước làm ở đội phòng chống ma túy nhưng rảnh hơi sao chuyển qua đây làm.
Mọi người nghe vậy liền lột tạp dề ra, chạy lên phòng thay đồ, đeo logo của đội và chạy đến hiện trường.
Tại hiện trường vụ án, cảnh sát đã có mặc ở đó, khi các cô cậu chạy đến thấy mọi người bu lại rất đông, phải chen lấn lắm mới vào được.
Một vị cảnh sát vui mừng nói:
– Các cô cậu đến rồi.
Phương Tuấn đáp:
– Vâng.
Hiện trường vụ án là một nữ sinh 17 tuổi, một độ tuổi khá trẻ và hoài bão.
Phương Tuấn và vị cảnh sát đã có một cuộc nói chuyện với nhau.
Nạn nhân tên là Cố Liên, 17 tuổi, học lớp 11S1, trường Cấp 3 SS, nghe ban giám hiệu bảo là một học sinh không mấy ưu tú.
Phương Tuấn nghe xong gật đầu rồi đi quanh ngôi trường này, đang đi dẫm phải cái vật gì đó, anh giơ chân lên và khom người xuống, đeo bao tay vào rồi lượm nó lên, là một chiếc bút bi có dính chút máu, anh quan sát nó một hồi lâu rồi đứng lên thì đụng vào một học sinh đang chạy một cách gấp gáp.
Anh tưởng học sinh đó chắc đi lấy đồ cho giáo viên nên cũng không quan tâm.
Một lát sau, anh đến chỗ mà đội anh đang tập trung, Hạ Phong thấy tay anh cầm đồ vật mà hỏi:
– Bút bi? Sao cầm nó thế?
Phương Tuấn liền đáp:
– Đang đi quanh, thấy nên tiện tay nhặt lên.
Nguyệt Diệp ngạc nhiên mà nói:
– Nhưng nó dính máu kìa.
Phương Tuấn gật đầu mà bảo:
– Ừ, có thể cô bé này bị bạo lực học đường, rồi ghen ghét gì đó nên bị giết.
Vũ Thiên Thiên lên tiếng cảm thông:
– Vậy thì quá tội rồi.
Hạ Phong vuốt cằm thắc mắc:
– Nhưng…!xác nạn nhân ở đó?
– Bị rơi xuống chứ sao nữa.
Để đưa cái này cho đội pháp chứng của đội cảnh sát.
Sau khi tìm kiếm thông tin từ ban giám hiệu nhà trường, khảo sát các học sinh, đi loanh quanh trong khu vực trường học vẫn không có gì đặc biệt.
Mọi người đành thở dài đi về.
Tối hôm đó, cả bốn người ngồi lại họp để bàn nhau vụ hồi sáng và cùng tạo ra công thức bánh mới, Thiên Thiên đặt hai sau cổ, người thì dựa vào thành ghế mà bảo:
– Hồi chiều nghe bên cảnh sát bảo là nữ học sinh đó có hoàn cảnh khó khăn.
Khi biết tin thì bố mẹ cô bé đó đau lòng lắm.
Nguyệt Diệp thở dài bảo:
– Haizz…bố mẹ nào cũng đau lòng khi nghe tin đó thôi.
Mà làm sao để có phát hiện manh mối mới nhỉ?
Hạ Phong nhìn Phương Tuấn phát hiện anh đang suy tư gì đó nên cười hỏi:
– Sao đấy?
Anh đáp lại:
– Hay là mình giả danh giáo viên mới ở trường đó nhỉ?
Cả ba mở tròn mắt nhìn nhau, ngẫm nghĩ: “Làm hai công việc chưa mệt hay sao mà giả danh giáo viên?”, Phương Tuấn chầm chậm giải thích:
– Giả danh vài ngày thôi chứ đâu có vĩnh viễn luôn đâu mà lo.
Lỡ có manh mối mới, tức nhiên bên cảnh sát cũng dễ phá án hơn.
Cả ba người đều gật gù cái đầu, chưa kịp nghỉ miệng thì Hạ Phong lên tiếng:
– Mà công thức làm bánh đâu? Đưa coi.
Nguyệt Diệp ngơ ngác nói:
– Đứa nào phụ trách làm bánh thì hỏi nó kìa.
Hạ Phong liền nhìn ai đó và kêu tên:
– Vũ Thiên Thiên!
Ai đó bất ngờ mở trợn mắt ra mà cau mày đáp lại:
– Tao giao hàng mà.
Mày làm bánh với Phương Tuấn còn gì mà hỏi.
Phương Tuấn bất lực mà gục xuống, tay vuốt trán mà nói:
– Làm thêm tiệm bánh cũng phải nhớ cái nhiệm vụ của mình chứ mấy con người này.
Đây, xem đi…
Mọi người cùng xem và cũng gật đầu đồng tình, rồi Thiên Thiên hỏi:
– Vậy thì khi nào bắt đầu làm và ai làm giáo viên?
Phương Tuấn đáp:
– Mày.
– Tao làm rồi ai giao hàng?
– Thời đại ngày nay không thiếu shippers.
THUÊ..