Tia Sáng Trong Tôi - Chương 2: 2: Thứ Bán Rẻ Hạnh Phúc
Dịch Dao cứ mở trừng mắt, không thể ngủ.
Ở thời khắc hiện tại, ngay khi cô quan tâm đến thứ gọi là hạnh phúc, thì hạnh phúc quả thật quá khó theo đuổi.
Bỗng giật mình khi thấy anh lọ mò tìm xe lăng, cô liền ngồi bật dậy đưa tay đỡ lấy anh, nhưng nào ngờ lại bị anh thẳng thừng từ chối.
Vẫn tiếp tục đỡ lấy anh, cô lặng thin.
– Ly hôn…, anh hé lời.
Hai từ ấy chỉ vừa bật ra thì tay cô đã run lẩy bẩy, Dịch Dao bỗng lâm vào trạng thái bàng hoàng, lo sợ, không rõ điều gì khiến cô sợ hãi nhưng quả thực nực cười khi ngay đêm tân hôn mà anh lại có thể đề nghị ly dị.
– Hôm nay là tân hôn, anh không thể đợi đến vậy sao?
Ngồi trên xe lăng, anh ngó lơ, không đáp rồi khẽ lăng bánh đến nhà vệ sinh.
– Chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều nhìn thấy cô thì tôi lại thấy không vui, giờ thì tôi thấy hối hận rồi.
Việc ngủ cùng một giường với hạng người như cô khiến tôi phải cảnh giác đó, anh điềm nhiên nói.
…..
21 giờ, 27.08 hơn chục năm trước.
Dịch Dao liền đi băng băng đến nơi ả ta nằm, lấy hết thứ ả dùng che thân rồi mở vội tia kéo, lấy cây côn ngắn, điên cuồng đánh vào thân ả.
Mỗi lần quất xuống là mỗi lần gào thét, vừa hét, vừa chửi.
Mộng Triết Minh nhanh tay nắm chặt hung khí rồi tát mạnh vào mặt cô.
Dường như sự tức giận đã làm ông lu mờ tâm trí, nó khiến ông quên mất rằng đến cả sợi tóc rụng của Dịch Dao cũng đã từng khiến ông thấy xót xa, huống hồ gì giờ đây lại thẳng tay đánh nó.
Đánh nó vì một ả tiểu tam.
Lý Tiểu Dao nhìn thấy con gái bị đánh liền vội ôm con vào lòng.
Dịch Dao vốn dĩ mang một tâm trí mạnh mẽ, độc lập nhưng giờ đây lại không thể kiểm soát được hành động của mình.
Cô khiến người phụ nữ trẻ kia chạy ra khỏi văn phòng mà không mảnh vải che thân, nhìn bộ dạng của bố và nghe chuyện của mẹ, chỉ khiến cô muốn chết đi cho xong, vừa xấu hổ, vừa đau lòng.
– Hai người điên hết rồi sao?
Lần lược nhìn về phía họ, cô khóc không thành tiếng, lòng ngực đau nhói nhưng cô không biết phải thể hiện sự đau khổ thế nào, chỉ biết thông qua những lời lẽ móp méo mà thể hiện tâm trạng.
Đến tận một tuần sau, Dịch Dao mới chịu bước ra khỏi phòng, khi đã có thể chấp nhận hiện thực, cũng là lúc cô ngồi tại tòa, xem họ nệ đơn “ly hôn”.
Ngay khi mọi chuyện êm xuôi, Dịch Dao cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn – cô đã chọn sống cùng với mẹ mình – Lý Tiểu Dao.
Bà mang theo khối tài sản được chia, rồi dẫn cô đến nơi sống cũ kĩ, ẩm thấp.
Khi bước vào trong, khi nhìn thấy người đàn ông trẻ kia, Dịch Dao lặng thin hồi lâu rồi nhìn hắn, cô lại cười.
– Ông là con riêng của mẹ tôi à? mẹ tôi sinh được ông đấy, à quên mất, bấy lâu nay do bà ấy nuôi ông mà, có phải không?
Người đàn ông trẻ kia bỗng câm nín, hắn không phải không nhận ra sự điên loạn và giống bố trong đôi mắt của Dịch Dao.
Khi nhìn thấy cô, hắn liền hoảng hốt, bởi ánh mắt đó quá giống với Mộng Triết Minh – người mà trước đấy hắn gặp và bị dọa muốn tè ra quần.
Không để Lý Tiểu Dao có cơ hội mở lời, cô liền giành lại balo từ chỗ bà rồi chạy đi.
– Dao Dao, đứng lại!
– Bà xem như tôi chết rồi đi.
Và cứ thế, đến tia hy vọng cuối cùng, cô cũng không còn nữa.
Không phải ai làm mẹ cũng điều nghĩ về con cái, mẹ rất tốt, rất tuyệt vời, bởi mẹ quên hẳn đi việc sống cho riêng mình, mẹ chỉ biết mình là mẹ, còn vài trường hợp khác, mẹ cũng đơn giản là mẹ, nhưng con chưa phải là ưu tiên..