Thiên Sủng - Chương 8: Chồng yêu, em sợ
Một tháng này Phó Hàn vẫn luôn ở trong ký túc xá của bệnh viện. Anh đang thay quần áo chuẩn bị đi làm, đột nhiên, âm thanh dồn dập vang lên. Anh cầm điện thoại trên bàn, liếc nhìn dãy số trên màn hình, lập tức bấm kết nối cuộc gọi.
“Bác sĩ Phó! Giang Yêu Yêu tỉnh rồi!”
Ngón tay Phó Hàn miết chặt điện thoại, sải bước về phía cửa, ” Được, tôi lập tức đến đó.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười, “Cô gái này cũng thật có ý tứ, vừa tỉnh liền muốn tìm bạn trai.”
Nghe vậy, Phó Hàn mím chặt môi, chưa đến một phút đã ra khỏi toà nhà ký túc xá.
Trong đầu anh hiện lên cảnh Giang Yêu Yêu bị đưa đến bệnh viện.
Ngón tay nhuốm máu nắm chặt lấy vạt áo của anh, nước mắt rơi xuống.
” Anh ta phản bội tôi, cư nhiên cùng người khác…… Váy cưới…… Thật ghê tởm……Tôi ghét nó…”
Một câu cô cũng không nói hoàn chỉnh, cả người vô lực.
Anh ngước lên nhìn toà nhà nội trú cách đó 100m, giọng nói mang theo chút trêu chọc phát ra từ điện thoại: ” Tôi đã thông báo cho anh trai của cô ấy, anh ta nói rằng bất cứ giá nào cũng sẽ mang theo bạn trai của cô ấy đến, bác sĩ Phó, tôi suy nghĩ thật chu đáo phải không?”
Phó Hàn mím môi, xương hàm gọn gàng càng thêm sắc bén, bình tĩnh mà “Ừ” một tiếng, sau cúp điện thoại.
—
Giường bệnh được nâng lên nửa mét, Giang Yêu Yêu dựa vào trên giường, ánh mắt chậm rãi đảo khắp phòng, thẳng đến khi nhìn tới cửa phòng bệnh mới dừng lại.
Giữa trưa, ánh sáng mặt trời chiếu sáng rực rỡ bên trong phòng, chiếu lên làn da tráng nõn của Giang Yêu Yêu gần như trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy được những mạch máu xanh tím trên vầng trân mịn màng của cô.
Cô vừa định thu hồi ánh mắt, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Bóng dáng cao lớn từ cửa đón ánh mặt trời đi vào, tầm mắt cô chậm rãi dời lên, cuối cùng rơi xuống mặt người đàn ông.
Đôi mắt hồ ly chậm rãi xoe tròn.
Khuôn mặt người đàn ông hướng về phía ánh đèo, ánh sáng phản xạ từ gọng kim loại chiết ra làm đôi mắt cô rung động, cô nheo nheo mắt và nhìn người đàn ông đang đi về phía này.
” Cô tỉnh rồi sao, Giang Yêu Yêu?”
Giọng nói từ tính như tiếng đàn cello truyền vào tai cô, tê tê dại dại.
Khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vô cùng rõ ràng trong mắt Giang Yêu Yêu.
Ánh mắt cô nhìn thẳng lăng lăng theo chuyển động của Phó Hàn.
Áo blouse trắng sạch sẽ gọn gàng cùng những đường nét quen thuộc trên khuôn mặt anh, con ngươi trong mắt Giang Yêu Yêu có chút phân tán chậm rãi tập trung lại.
Phó Hàn đứng ở bên cạnh Giang Yêu Yêu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô. Một tháng này cô chỉ có thể dựa ống thông qua đường mũi đưa vào dạ dày một chút dinh dưỡng mỗi ngày, người gầy đi rất nhiều, sắc mặt quá mức tái nhợt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy mạch máu.
Vẻ mặt ngốc ngốc khó được của cô thoạt nhìn thật ngoan ngoãn.
Anh đưa một ngón tay về phía cô, hỏi: “Đây là số mấy?”
Tròng mắt của Giang Yêu Yêu đảo vài vòng, tựa hồ đang chuyên tâm suy nghĩ. Lúc lâu sau cô nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc mà trả lời: “Là 1.”
Phó Hàn không ngờ được cô sẽ ngoan ngoãn mà trả lời như vậy, anh nhìn thẳng vào mắt của cô mà nhướng mày. Đây là thái độ tốt nhất của cô đối với anh kể từ khi hai người quen biết nhau.
Giang Yêu Yêu nhìn đôi lông mày nhướng lên của anh, dùng ánh mắt nhẹ nhàng phác hoạ, thẳng đến khi con ngươi đen nhánh tràn đầy si mê.
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, nói với người đàn ông: ” Chồng……”
“Trước tiên hãy cho cô ấy chụp MRI não và khám não định kỳ.”
Phó Hàn nhìn về phía y tá bên cạnh, bình tĩnh nói.
Y tá lập tức đáp lời, “Đã sắp xếp xong, buổi chiều sẽ mang cô ấy đi làm kiểm tra.”
Giang Yêu Yêu đang định nói gì đó thì bị mắc kẹt ở cổ họng, cô nhìn chằm chằm anh bên cạnh giường bệnh, đáy mắt chậm rãi dâng lên một tia ủy khuất.
Phó Hàn đặt ống nghe vào lòng bàn tay và giữ nó một lúc cho đến khi có độ ấm, sau đó cúi xuống nhìn Giang Yêu Yêu trên giường bệnh. Đáy mắt cô ần ận nước nhìn thẳng anh, Phó Hàn xốc xốc mí mắt, nói với cô: ” Hiện tại tôi là một bác sĩ, cô là một bệnh nhân, bây giờ tôi cần phải nghe nhịp tim của bệnh nhân, cô đừng làm loạn.”
Hương thơm dịu mát hoà cùng mùi nước khử trùng quanh quẩn bên mũi Giang Yêu Yêu, cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu, ” Em nghe lời anh, sẽ không nháo.”
Phó Hàn dừng lại chút, đặt ống nghệ vào bên ngực trái của cô, sắc mặt có chút cổ quái.
Lỗ tai Giang Yêu Yêu đỏ bừng, trái tim không chịu khống chế bắt đầu đập nhanh hơn.
Phó Hàn nâng cổ tay nhìn thời gian, giữa mày nhăn lại, tại sao đột nhiên lại đập nhanh như vậy?
Giang Yêu Yêu nhìn chằm chằm vào đôi lông mày của anh, môi mấp máy, “Chồng……”
Đột nhiên từ cửa vang lên một giọng nói, “Giang Yêu Yêu.”
Lời nói của cô lại một lần nữa bị đánh gãy.
Cô mím môi, bất mãn nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Cố Phóng xách theo một giỏ trái cây đẩy cửa phòng bệnh ra. Khi hắn nhìn thấy Giang Yêu Yêu trên giường bệnh, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm. Một tháng này hắn đã chịu đựng bị Giang Bùi chèn ép khắp nơi, càng khó chịu hơn khi ảnh hưởng đến người vô tội, Tô Lôi.
Hắn đi vào phòng bệnh, giọng nói dịu lại, ” Giang Yêu Yêu, tôi biết tâm nguyện lớn nhất của cô chính là cùng tôi kết hôn. Chờ cô khỏi bệnh, tôi liền cưới cô, cô có thể nói với anh trai của cô tha cho những người vô tội hay không?”
Cố Phóng nhìn Giang Yêu Yêu trên giường bệnh, tai nạn xe cộ lần này làm cô gầy rất nhiều, thoạt nhìn cô yếu ớt hơn so với bình thường, khiến trong lòng hắn dâng lên vài phần thương hại.
Ngày đó ở Cục Dân Chính, Cố Phóng không thấy cô ở đó, gọi điện cho cô bao nhiêu lần đều không được liền tức giận bỏ đi. Lần này hắn nhận được điện thoại liền chạy tới, nhất định phải giải quyết xong chuyện kết hôn với Giang Yêu Yêu.
Cô đối hắn có bao nhiêu quan tâm, không có người nào rõ ràng hơn hắn, chỉ cần hắn dỗ dành một chút, cô ấy liền ngoan ngoãn nghe lời.
Giang Yêu Yêu nhìn người đàn ông xa lạ càng lúc càng gần, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hoảng.
Cô nhìn Phó Hàn với vẻ cầu cứu.
Ánh mắt nặng nề của anh cũng đang nhìn cô.
” Em sợ.” Giang Yêu Yêu nhỏ giọng thì thầm về phía Phó Hàn.
Cố Phóng nghe vậy lập tức nhìn về phía Phó Hàn bên cạnh giường bệnh, “Bác sĩ Phó, lần này Yêu Yêu phẫu thuật thành công tôi rất cảm ơn anh. Nhưng cô ấy vừa mới tỉnh, anh cũng biết, bình thường Yêu Yêu nhìn thấy anh liền sẽ không vui, nhìn xem, cô ấy nói sợ anh.”
Phó Hàn sững lại, đôi mắt dưới tròng kính nheo lại, đáp lại: ” Anh tránh ra trước đi.”
Bàn tay đang cầm ống nghe của Phó Hàn siết chặt, anh nhìn người ngồi trên giường bệnh.
Cô nhút nhát cùng sợ sệt, khác hẳn với đôi mắt sáng ngời thường thấy của cô.
Anh rũ mắt, chuẩn bị thu hồi ống nghe lại.
Tay mới vừa nâng lên, mu bàn tay chợt lạnh ngắt, ánh mắt anh nhìn về phía tay mình.
Lúc này, bàn tay của anh bị những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy, anh hơi nhướng mày, ” Cô……”
Giang Yêu Yêu dùng hết sức lực ôm lấy cổ của người trước mắt, chỉ là chân tay lâu lắm không hoạt động, mềm như bông không có chút sức lực nào. Cô mới vừa ôm lấy liền lăn xuống thành giường, đôi mắt trợn trò, không kịp phản ứng lại liền lăn vào trong lồng ngực của người kia.
Hơi thở của người đàn ông gần gũi, mùi nước khử trùng và mùi thơm mát lạnh quanh quẩn bên chóp mũi.
Phó Hàn ôm lấy eo Giang Yêu Yêu, bế cô lên, định đặt cô trở lại trên giường, ” Cô muốn chỉnh tôi thì cũng phải nhìn xem tình hình hiện tại của chính mình đi?” Vừa dứt lời anh liền nghe được một tiếng: ” Chồng.”
Ánh mắt Phó Hàn kinh hoảng thất thố, nhìn mắt cô, cho rằng chính mình nghe lầm, ” Chồng cái gì?”
Y tá ở một bên cắt ngang nói: “Bác sĩ Phó, hình như cô ấy gọi anh là chồng.”
Cố Phóng đã đứng ở trước giường bệnh, hắn nhìn Giang Yêu Yêu bị Phó Hàn ôm vào trong ngực, hô hấp nháy mắt đình trệ, cho rằng đôi mắt mình sinh ra ảo giác.
Giang Yêu Yêu nắm lấy áo blouse trắng của Phó Hàn, bĩu môi, mặt mày lập tức nhăn lại, bộ dáng ủy khuất cực kỳ, cô dùng ngón tay chỉ Cố Phóng, biểu tình ghét bỏ.
” Chồng, em sợ, hắn nói muốn cưới em.” Giang Yêu Yêu nói xong liền đem mặt vùi vào trong lòng ngực của anh.
Phó Hàn nhìn vào đôi mắt ngượng ngùng của người trong vòng tay anh, nhướng mày cao lên.
“……”
“Bang” một tiếng, giỏ trái cây từ trong tay Cố Phóng rơi xuống, trái cây nháy mắt lăn lốc khắp nơi trên mặt đất.
______________________________________
Tác giả: Được ôm trong lồng ngực của Phó Hàn cảm thấy thế nào?
Yêu Yêu *giơ ngón tay cái*: Chồng tôi quá tốt!
Cố Phóng: Bỗng dưng cảm thấy ngộT ngạt..