Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng - Chương 6: Chương 6
—-Sau khi trải qua lao động chân tay tối qua, Cẩm Nhiên đã dậy muộn.Người trong nhà đều đã đi làm rồi.
Trong nhà chỉ có cô và nữ chính trùng sinh.Cẩm Nhiên:- “Đây là Tu La Tràng!” (*)Cẩm Nhiên cảm thấy giờ phút này cô cực kì có năng lực, nhìn nữ chính đang làm việc, cười hì hì hỏi:- “Chào buổi sáng, chị họ.
Bây giờ em vẫn chưa đói, em phải làm bài tập, chị bận rộn rồi!”Thẩm Diễm Hồng nói với giọng kì lạ:- “Em thật sự là tiểu thư à, chị làm không nổi nữa, ngày hôm qua bị đánh một trận oan, bây giờ toàn thân vẫn còn đau, chị còn phải đi làm, chị còn muốn thi vào cấp 3, chị còn chẳng có thời gian để ôn tập.”Cẩm Nhiên nghe vậy, cũng không quen, trực tiếp trả đũa:- “Thành tích kia của chị có thể thi đỗ cấp 3 không?Mẹ của chị không phải là đưa hết tiền cho chú rồi sao? Lần trước còn bị đánh.
Chị quên rồi sao? Tiền học cấp 3 là mỗi nhà tự bỏ ra, bà ngoại không cho.
Hôm qua mẹ em đánh chị quả là đúng mà, chị chính là thấy chết mà không cứu, ích kỉ, quỉ quyệt, nên đánh.”Thẩm Diễm Hồng tức giận chỉ vào Cẩm Nhiên:- “Em em em mạnh miệng như vậy, không biết trên biết dưới.”Cẩm Nhiên liếc mắt, nói:- “Chị là lão tổ tông nhà ai, còn không thể mạnh miệng, chị nghỉ ngơi nhanh một chút, em đi đây, chị nhanh làm việc đi, nếu như chị nghỉ ngơi xong rồi thì đi làm đi, dù sao thì tiền đi học cấp 3 mà chị muốn vẫn còn chưa góp đủ, thật sự là thương tâm nha ~~”Cẩm Nhiên nói xong liền nhanh nhẹn về phòng mình, bữa sáng mà Thẩm Diễm Hồng để lại cho, cô không dám ăn, lỡ như nhổ ra, làm người ta buồn nôn.Cô giàu có như vậy, sợ gì mà không có đồ ăn.Về đến phòng, đối mặt với quyển sách giáo khoa sơ trung mà trầm mặc.Tại sao cô phải ôn tập, cái đám này đang giảng gì vậy? Lúc trước cô chính là một tên cặn bã, còn bỏ học cấp 3 đi làm khắp nơi, quả nhiên cuộc sống không hề như ý.Vẻ mặt khổ sở nhìn quyển sách, chăm chỉ học tập, cô vừa mới chế nhạo Thẩm Diễm Hồng, bản thân không thể thất bại được, cô không có khả năng nào khắc, chính là chỉ có tranh giành thiệt hơn.Sau khi nhìn giáo trình một hồi lâu, thật sự bị bẽ mặt cũng không có gì ghê gớm, cùng lắm thì đến lúc đó mua thêm tứ hợp viên là được.Trong cuộc sống, điều quan trọng chính là hạnh phúc.- “Em gái, em xem anh đem đến cho em cái gì này? Trứng chim.
Anh nướng xong cho em rồi, em mau ăn đi.”Anh hai hí ha hí hửng chạy tới trước mặt Cẩm Nhiên.Trên bàn tay đen sì của anh hai có hai quả trứng chim, Cẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt cười ngốc nghếch của anh.Anh hai thúc giục nói:- “Mau ăn đi, em bị thương rồi, phải bồi bổ thật tốt, lát nữa anh còn phải ra đồng, không nói với em nữa.”Nói xong liền đặt trứng chim lên bàn, xoay người chạy đi.Cẩm Nhiên không nói chuyện, rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự tốt bụng thuần khiết như vậy.Cẩm Nhiên từng chút từng chút ăn hết trứng chim, thật sự mùi vị không hề ngon, nhưng cô cảm thấy vô cùng thơm.Sau khi ăn xong, Câm Nhiên đọc sách, cảm thời thời điểm bây giờ có lẽ không đúng, có lẽ buổi tới mới có thể đọc hiểu được.Học không vào, vậy thì lên núi đi.
Tìm một nơi không có người, đi chơi.Cô nhảy nhót vác cái giỏ trên lưng, đi về phía dãy núi, nhớ lại lúc nãy khi vừa mới ra cửa, bộ dạng Thẩm Diễm Hồng như muốn bay lên trời.
Nhưng mà điều này chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.Trên đường đi lên núi không gặp ai, dưới chân núi căn bản đã trụi rồi, cô tiếp tục đi lên núi.Lúc cảm thấy cơ bản không có người nào làm phiền, tìm một góc khuất, không dễ bị người khác chú ý, bước vào.Cưỡi trên một chiếc xe máy nhỏ, đi đến cửa phòng làm việc của chủ quản.Cẩm Nhiên đi vào bên trong phòng, vậy mà có chút sợ hãi, nó yên tĩnh kì lạ.Lắc lắc đầu, ngồi trên ghế của ông chủ, thử bật máy tính lên.
Vậy mà thật sự lên đèn,Không biết vì lí do gì, điện nước trong không gian đều có thể sử dụng được..