Thập Niên 70 Tôi Có Mang Theo Một Kho Hàng - Chương 3: Chương 3
—-Sau khi nhìn mẹ nguyên chủ rời đi, Cẩm Nhiên vẫn còn tươi cười, lần đầu tiên cô từng được người ta thiên vị như vậy, giống như bất kể đúng sai thì mọi người đều đứng về phía cô.Nuông chiều không chút đắn đo luôn.Đây có phải chính là gia đình không?Thật sự quá tuyệt vời!Cẩm Nhiên thầm nói với mình:”Tôi sẽ thay cô chăm sóc người nhà thật tốt, sẽ không để cho bọn họ trải qua tình cảnh thê thảm như vậy, còn có thể khiến nữ chính trả giá.Cô cứ yên tâm đi nguyên chủ.
”Sau đó Cẩm Nhiên cảm thấy như có sợi xiềng xích nào đó được cởi bỏ khỏi thân thể, toàn thân nhẹ nhàng hẳn, cô nghĩ chắc là chấp niệm của nguyên chủ đã tiêu tan.Cẩm Nhiên vô tâm vô phế định đi ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác mình trở lại bến tàu.Cô ấy ngay lập tức tỉnh táo, cô ấy thực sự đang ở bến tàu.Vậy có phải tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ hay không?Cô mới cảm nhận được một chút ấm áp của tình thân mà giờ phải tỉnh lại sao?Không đúng, bến tàu này quá yên tĩnh, không giống với lúc cô làm việc, kẻ đến người đi tấp nập, ồn ào không dứt.Cô bất chợt nghĩ tới một khả năng.- Đi ra ngoài!Cẩm Nhiên bỗng xuất hiện trong phòng.Cô cắn chặt môi mới kiềm nén không cho bản thân hét toáng lên.-Đi vào!Cẩm Nhiên lại trở về bến tàu.Cuối cùng cô cũng dám lớn tiếng toáng.”A a, trời ơi, mình có không gian bàn tay vàng sao? Mình mang theo cả bến tàu tới đây sao?Muốn điên rồi, điên rồi.
”Không gian bến tàu yên tĩnh một cách quỷ dị nhưng Cẩm Nhiên không sợ hãi, cô hay đi kiểm tra vào buổi tối nên lá gan của cô cũng lớn.Bây giờ vẫn là ban ngày, không thích hợp ở trong không gian quá lâu, nếu bị phát hiện đột nhiên biến mất hoặc xuất hiện thì hỏng bét.Chờ buổi tối rồi tính tiếp.Cẩm Nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cô cọ cọ chăn nghĩ mấy chuyện linh tinh rồi ngủ thiếp khi nào không hay.Trong giấc mơ lúc thì cô mang theo không gian nên làm giàu như thế nào, lúc thì trở về hậu thế, sau khi cô chết công ty bồi thường không ít tiền, mẹ viện trưởng mua quần áo mùa đông cho bọn nhỏ ở cô nhi viện.Mẹ viện trưởng đỏ mắt nói với bọn nhỏ:”Đây là món quà cuối cùng mà chị Cẩm Nhiên cho mấy con đó.
”Trong lòng Cẩm Nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng hợp tan là chuyện thường tình, chỉ cần chúng ta ở những nơi khác nhau nhưng đều bình là tốt rồi.Cẩm Nhiên bị ba nguyên chủ là Thẩm Cường Quốc đánh thức, chỉ thấy ba đau lòng nhìn Cẩm Nhiên, không ngừng nói:”Ny Ny của ba chịu khổ rồi, đây là muốn móc tim ba ra mà, ba không có bản lĩnh nên không có cách nào giúp con đòi công bằng, vẫn phải nhờ mẹ con, ba cảm thấy mẹ con đánh còn nhẹ lắm!”Cẩm Nhiên: ” Không cần đâu ba à, chúng ta bình tĩnh một chút được không?Hai người anh trai nghe tiếng Cẩm Nhiên, hốc mắt ửng đỏ tiến vào trong phòng, anh lớn Thẩm Thông nghẹn ngào nói:”Em gái, sau này anh sẽ dẫn em theo, đi đâu cũng dẫn em theo hết.
”Anh thứ hai Thẩm Minh cũng khóc lóc nói:”Em gái, anh cũng sẽ dẫn em đi chơi, chúng ta suýt nữa mất đi em gái ngoan rồi.
”Cẩm Nhiên cảm thấy vừa buồn cười vừa được an ủi, người nhà này thật sự coi nguyên chủ là bảo bối.
Cô ấy thật sự quá may mắn và hạnh phúc.Vì thế Cẩm Nhiên dịu dàng nói:”Không có việc gì, sau này em cẩn thận một chút là được rồi, mọi người cứ yên tâm đi, sau này con đi đâu cũng sẽ nói cho mọi người biết.
”Buổi tối, vào lúc ăn cơm, Thẩm Diễm Hồng lê lết thân thể đau yếu của mình xuất hiện, trong mắt cô ta tràn đầy sựu hoài nghi khi nhìn thấy Cẩm Nhiên khỏe mạnh.Vì sao Thẩm Cẩm Nhiên còn lành lặn?Không phải nên què quặt sao?Sau đó cả nhà chú ba đều giống như chó điên cắn cô không buông, hại nửa đời sau của cô trôi qua chật vật lại thê thảm.Thôi quên đi, lành lặn cũng không sao cả, đời này Thẩm Cẩm Nhiên nhất định phải quỳ gối cầu xin cô.Cái gia đình cực phẩm này cũng sẽ bị cô dọn sạch.Cẩm Nhiên nhìn ánh mắt u ám của Thẩm Diễm Hồng mà thấy rùng mình, Thẩm Diễm Hồng đã hắc hóa rồi sao?.