Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư - Chương 4: 4: Khổ Tận Cam Lai
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu hỏi tuy không khó, nhưng bốn câu hỏi đưa ra có phần hơi khó hiểu.
Thực tế cả bốn câu, ABCD đều là đáp án chính xác.
Nếu là người bình thường họ sẽ nghĩ câu hỏi trắc nghiệm này sẽ chỉ có một đáp án duy nhất.
Còn chưa cho Nam Tinh suy nghĩ sâu xa Thẩm tiên nhân đã đề ra câu hỏi tiếp theo:
[Con vật chiều nay bạn bắt, thuộc chủng loại nó là gì?]
A.
Bọ lá phía nam; B.
Bọ lá đen.
Nam Tinh càng thêm thoải mái, lựa chọn đáp án “Là Bọ lá phía Nam”
[Rắn Ô Sao còn có biệt danh khác là:]
A.
Hắc phong xà; B.
Hoàng phong xà;.
C.
Xà Bảo;.
D.
Bạch Hoa xà.
Nam Tinh đưa ra lựa chọn trong lòng, cũng vì lợi ích của việc cày hảo cảm với các NPC sẽ có ích với sau này, cẩn thận trả lời: “Ngoại trừ bí danh Hắc phong xà và Hoàng phong xà, còn có tên là Hắc xà, Kiếm Lĩnh xà…”
Lão thần tiên kia biết khó lòng qua mắt được cậu mới đưa ra hai cái tên Xà Bảo cùng Bạch Hoa xà đánh lừa nhưng tên tiểu tử này….
“Hừ”
Lão thần tiên họ Thẩm ngáp một cái, lại khôi phục biểu tình lười biếng,: “Được rồi.
Ta buồn ngủ rồi, ngươi làm gì thì làm.”
Nam Tinh sửng sốt một chút.
Nhanh chóng liếc mắt tới bảng câu hỏi….
[Đang tiến hành]
Xem ra nhiệm vụ câu hỏi vẫn sẽ được tiếp tục.
Cậu cũng không vội vã, đi đến cách vách cuốn lên ống tay áo, cầm chổi bắt đầu quét dọn gian phòng.
Cậu bận rộn cả ngày, mặc dù là trò chơi toàn tức 3D nhưng lại có tới 100% cảm giác chân thực, khiến cậu có cảm thấy thân thể cảm thấy mệt mỏi, trong lòng không nhịn được muốn lười biếng.
Khi trời sẩm tối cứ vậy nằm nghỉ.
Nam Tinh làm việc tùy hứng, tuy gian phòng này hơi nhỏ nhưng cũng tạm nghỉ qua ngày thu thập một chút liền hướng ván giường gỗ nằm xuống.
Chắc lên lướt điện thoại một chút nhỉ…À quên mất cậu đang ở trong giả lập làm gì có điện thoại.
Mà huống hồ ở ngoài đời thực cậu cũng làm gì có di động.
Đúng rồi, diễn đàn!
Nhưng mà, không biết cậu đang ở trong này thì có thể lướt web được không?
Trong tân thủ thôn không thể mở kênh tán gẫu, chơi một ngày mới phát hiện chưa mở được tính năng này, chỉ vẻn vẹn có kênh thông báo của hệ thống.
Nam Tinh cũng có rất nhiều câu muốn hỏi.
Sau nửa tiếng mày mò cuối cùng cũng mò chia tab làm 2 để lên diễn đàn.
#Topic: Có nạn nhân nào ở “Thập Vạn Đại Sơn” không?Hãy trao đổi bệnh tình nào~]
Mới vào đã cứa trúng tim đen, Nam Tinh vừa cao hứng lại hiếu kỳ, liền cấp tốc mở bài ra—
Hoá ra trùng hợp cũng có người ở tân thủ thôn này.
Nhìn vào bài đăng của chủ lâu, chủ topic này cũng đăng nhập sau khi Đạo Cổ mới chính thức mở ra.
Có ID là — Ngũ Gia Bì
Nam Tinh ngơ ngác nhìn cái tên của người chơi này…Cái tên Ngũ Gia Bì này cũng là tên của một loại thuốc…
*Ngũ Gia Bì: Cây ngũ gia bì còn được gọi với tên khác là xuyên gia bì.
Là một loại cây cảnh rất phổ biến và được ưa thích.
Trong đông y, ngũ gia bì là một vị thuốc có nhiều tác dụng trong hỗ trợ điều trị xương khớp, giảm đau, chống mệt mỏi, an thần,…
Tiếp tục xem bài viết, chủ lầu tình cảm dồi dào, giữa những hàng chữ đã bộc lộ ra người chơi này đã “Khổ đại cừu thâm” như nào:
[..Sau khi tiến vào thành, tôi mới biết thôn Vạn gia này nghèo hơn cả chữ nghèo! Nghèo tới nỗi dã quái còn không có nổi một con, trong thôn thì NPC thì không thân thiện chút nào.
Mỗi ngày đi sớm về muộn mò mẫm, kiếm được vài ngao sò ốc hến ăn tới nỗi sắp ói!.
Đừng hỏi tại sao tôi chỉ kiếm ngao sò, thôn Vạn gia này đất cằn cỗi chỉ có ngao sò chạy trên đất mà thôi.
Không phải mọi người đều nói mấy con quái nho nhỏ trong game đều dễ thương hả.
Tôi vẫn chưa hiểu sao lại có những sinh vật kinh tởm như con cóc này nữa.
Lần đầu tiên tôi đi không chú ý, nó liền phun nước lên mặt tôi…Ok trực tiếp tôi bị hủy dung rồi!!
Vất vả lắm mới lên level 10, mới miễn cưỡng kéo được quan hệ tốt đẹp với thôn trưởng Vạn gia.
May mắn vớ được hũ vàng đầu tiên, đã bị một tên lừa đảo, ăn ngon nói ngọt lừa tôi đặt cọc hết số tiền.
Mẹ kiếp, chẳng trách thôn dân gọi hắn là Nhị cẩu tử, quả nhiên quá giống.]
Nam Tinh đọc xong không nhịn nổi mà cười.
Tên Nhị cẩu tử này? Có chút quen tai.
Đây không phải là người Thẩm tiên nhân nói bị bệnh hủi hay sao?
[Thiệt chỉ muốn khóc.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có mỗi cái quần cộc, nếu không phải gặp tiểu tiên nữ Ny Ny gửi nhiệm vụ cho tôi rồi phóng khoáng mời tôi vào nhà làm khách gặp gỡ kết giao đại boss Thẩm tiên nhân, tôi hoài nghi mình vẫn đang ở tân thủ thôn giãy dụa.
Nhắc tới Thẩm tiên nhân, tôi hoài nghi ông ta là đày đoạ tôi thì có.
Sai người tay chạy vặt không nói, còn không trả thù lao, còn tiện tay đưa tôi bình “thần dược”.
Giời ạ, cứ nghĩ sẽ một bước lên tiên, tôi nghe theo lão đầu ấy nuốt thử…Không hiểu sao bắt đầu chảy máu, vài giây sau thanh máu cạn sạch luôn, chết ngay tại chỗ.
Vừa mới tích góp được bộ quần áo, hiện chỉ còn 20% độ bền!?]
Tiếp theo chủ topic blabla phun tào chửi rủa.
Nam Tinh nhìn mà sướng phát chết.
Nói chung, vị Ngũ Gia Bì đồng học này không chỉ chết uổng một lần, còn vô cớ bị NPC Thẩm tiên nhân kéo thù hận, suýt chút nữa bị đuổi ra khỏi thôn.
Quả nhiên là quá thảm.
Bên dưới chỉ là những bài đang giới thiệu của nhà phát hành còn có vài bình luận khác cảm thán.
[Nước trái cây BaiBei: Khà khà, chủ lâu lên cảm thấy may mắn ~ đi!]
Cũng có vài người biểu lộ đồng cảm tới ôm một cái.
Cũng có người đâm vào vết sẹo chọc ngoáy, khoe khang bản thân sống ở tân thủ thôn nọ rất thống khoái.
Cũng có một số người căm giận bất bình, nói so với chủ lâu còn thảm hơn, mỗi bình luận lại chia sẻ mình đã trải qua những gì, chỉ tồi tệ hơn, không có thảm nhất.
Túm lại “Thập Vạn Đại Sơn” là một địa phương hẻo lánh nhất trong toàn bộ Thế Giới, so với các những toà thành có hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn nghìn các thành thị thì thực rất là hoang tàn.
Nam Tinh chính là đọc từng cái comment một, nếu để ý kĩ sẽ thấy được rất nhiều ID đặc biệt:
[Chiến binh cơ giáp Mech ] bày tỏ đồng quan điểm với chủ topic
Tuy người chơi này xuất phát điểm tốt hơn một chút nhưng cũng bị lừa uống “Thần dược”, có lẽ từ đấy mà xui xẻo hơn- sau khi người chơi này rời tân thủ thôn là lúc ấy đang ở level 13.
Thấy trong tay có bình thuốc cứ thế sảng khoái uống, chết một lần không sao nhưng bị dính debuff không thể giải.
Sống một lần lại chết một lần….!Trực tiếp rớt hai cấp, suýt nữa bay thẳng là trang viên màn hình đăng nhập.
Còn có tên ID là Lá Ngón, đã trải qua một trải nghiệp vô cùng tồi tệ:
Tuy đã rất cẩn thận vì là thuốc vô danh nên hắn ta luôn đeo theo trên lưng, mất bao tiền giám hộ cũng không biết được công dụng để làm gì.
Cũng giống Nam Tinh nhận được nhiệm vụ thu thập rắn nhưng đi xung quanh bán kính mười dặm cũng không tìm thấy được cái gì gọi là rắn.
Còn bị một bà lão thôn bên nói hắn “lén la lén lút” “bộ dáng khả nghi”, thả đàn chó săn đuổi theo sau cắn vào mông hắn.
Ai ui, quá mức thê thảm cuối cùng trèo được lên cây tránh chó cắn.
Không ngờ, đàn chó kia rất kiên nhẫn canh giữ cả buổi chiều sủa inh ỏi thu hút một đống chó to chó nhỏ, chó mẹ, chó con trong làng vây dưới cây.
“Lá Ngón” sợ tới mức không dám động đậy, ngồi yên trên cây cho đến khi trời tối đàn chó đói rồi mới lần lượt tản đi.
Không ngờ vừa động mắt cá chân một trận đau điếng, mở mất ra đã thấy ở điểm hồi sinh.
Trang bị thì cái còn cái rớt, túi vàng trên người cũng không còn muốn quay lại đi tìm cũng chẳng biết lên tìm từ đâu.
Tới lúc “Lá Ngón” quay lại hỏi Thẩm tiên nhân mới biết hắn chết là do bị rắn độc cắn.
Trải qua một hồi cuối cùng đành hủy đi nhiệm vụ
(Thề méo hiểu nghe thảm vc ạ.
Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.ta.d @tranthicam98)
Bình luận bên dưới, “Lá Ngón” vẫn luôn ảo não, hô to bản thân chắc là vì bỏ qua chứ lựa chọn đầu tiên gì đó mới xui dữ vậy.
Bản thân khi hắn đặt tên này cũng đã tra rất nhiều tên hay.
Biết được “Lá Ngón” là một loại lá cây rất độc.
Nhìn thấy rất soái và khí phách lên chọn nó làm ID.
Nam Tinh nhìn một loạt bình luận sau, tạm thời có thể suy đoán, nếu như hoàn thành thử thách câu hỏi của Thẩm tiên nhân rất có thể mở ra được chức nghiệp liên quan tới y dược gì đó.
Đóng lại topic của Ngũ Gia Bì, cậu bắt đầu lên tìm các từ khoá liên quan về độc dược.
Quả thực, phát hiện được vài bài có chủ đề tương tự.
Ví dụ một trong số đó là: “Trợ giúp! Có ai biết cách lấy thuốc độc ở đâu không!!”
Người chơi này may mắn gia nhập được môn phái làm ám khí làm vũ khí.
Nhìn vào mô tả mà hắn kể, khả năng cận chiến của vũ khí rất mạnh và sát thương tuy không lớn lắm cũng đủ hạ hơn một nhóm.
Tuy nhiên khi cường hoá/tinh luyện lại phải bỏ thêm tính chất [độc dược].
Khi bỏ thêm [độc dược] sẽ tăng sát thương lên 100% kèm thêm theo hiệu ứng.
Nhưng chủ topic lại không biết làm cách nào để lấy, thậm chí tìm cả NPC Dược Phẩm cũng không có.
Bản thân không thể tìm ra được [độc dược], người này còn thử tìm [Đầu Bếp] để nấu rượu độc, nhưng vẫn không thành công.
Nam Tinh đóng diễn đàn lại, lâm vào trầm tư.
Vì cái gì cũng có thể diễn ra giống như câu khẩu hiệu của Đạo Cổ, nên cậu sẽ cố tìm hiểu cách mở khoá ra kĩ năng như [Chế tạo độc dược] hay [Dược Phẩm] gì đó.
Chẳng phải đã nói rồi hay sao, tất cả đều do người chơi tự khám phá cậu cũng nghĩ sẽ có những tài năng đặc biệt và xác suất kích hoạt những tài năng đó phù thuộc vào trải nghiệm của bản thân.
Nam Tinh từ nhỏ sống với nghề y dược, học tập cùng thực tiễn mất hơn sáu năm nên đối với cậu y thuật vô cùng quen thuộc.
Lại nói thêm, không biết có phải “Hội chứng sau khi xuyên không” hay không, khả năng ghi nhớ của cậu lại tăng lên gấp bội, chỉ cần nhìn một lượt những trọng điểm, bao quát các loại hình ảnh.
Hồi tưởng một hồi đều có thể nhớ từng chút một….!Cái này người ta gọi là “Bàn tay vàng” nhỉ? Nếu không phát huy thì không phải phung phí của trời sao.
Ngoại trừ trong Đạo Cổ, thế giới hiện thực chắc không còn nơi cho hắn phát huy khả năng ghi nhớ kiến thức này đi…
Trước mắt thì không rõ nghề nghiệp hỗ trợ mà những người đang học ám khí lại đang cần độc dược.
Bất luận là “Dược” hay “Độc” tiền kiếm được chắc sẽ nhiều như làm [Đầu Bếp].
Với ý nghĩ này, Nam Tinh đang ủ rũ nhất thời hưng phấn phừng phừng, cố gắng cưỡng ép bản thân mau nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai đã đến, trời còn chưa sáng đã ân cần giúp Thẩm tiên nhân quét tước trước và sau viện.
Vì lấy lòng đối phương còn đặc biệt đi đánh gà rừng chạy tới quán Lão Lưu nhờ nướng hai con gà, miễn cưỡng thu được vài câu cảm tạ của Lão đầu kia.
Không quan trọng…!Trọng yếu là nhiệm vụ tiếp theo sẽ đến!
Không còn đi đánh dã quái nữa, hình thức vẫn thế nhưng nội dung đã khác.
Trước 6 giờ tối mang về 100g thuốc phá cổ chi về.
*Phá cổ chi: Phá cố chỉ còn được biết đến với tên gọi là Bổ cốt chi hay Đậu miêu, có nguồn gốc từ Ấn Độ, có mọc ở Việt Nam nhưng ít được khai thác.
Gần đây, người ta di thực từ Trung Quốc và được trồng nhiều ở một số tỉnh nước ta.
Là loại dược liệu có vị cay, đắng, tính đại ôn.
Trong dân gian, loại dược liệu này có tác dụng như một loại thuốc bổ dùng cho người già yếu, đau lưng, mỏi gối, tiểu tiện nhiều, hoạt tinh.
Phụ nữ dùng dược liệu này để chữa khí hư, kinh nguyệt không đều.
Bộ phận dùng làm thuốc của dược liệu này là hạt, sau khi phơi khô có thể dùng sống hoặc chế biến bằng một số cách như sao, chích muối, chích rượu.
Nam Tinh nhanh chóng nhớ lại hình ảnh Phá Cổ Chi một chút, lúc này mới thấy ổn.
Vác trên lưmg sọt tre, cầm dao con, trang bị chỉ có thế lại chính thức lên đường.
Quá trình tuy không thuận lợi cho lắm.
Nhớ đến “Lá Ngón” chia sẻ, cậu đã chuẩn bị tâm lý tay không đi về rồi.
Nhưng chắc không đến lỗi sẽ giống nhau đi, làm sao mà cậu lại không tìm được dược liệu cơ chứ, nhỉ?
Mắt thấy mặt trời đã ngả phía Tây, Nam Tinh híp mắt lại bồi hồi nhìn con chó lớn đang lượn lờ ở cửa thôn, trong lòng dù biết trò chơi lập ra nhiệm vụ chắc sẽ không phải không có cách giải được nhiệm vụ, trừ phi….
Nam Tinh lấy ra trong túi trữ vật một con gà mới nướng nóng hun hút.
—Khụ, sáng sớm lúc đi đánh gà cậu đã cùng lão Lưu trao đổi đã mua phòng trừ thêm hai con gà nữa.
Một cái đã tranh thủ nghỉ trưa giữa đường mà ăn.
Phải công nhận tay nghề lão Lưu đúng là hạng nhất, tuy rằng ăn vào không có cộng thêm thuộc tính nhưng không làm mất đi mỹ vị, ăn một miếng thôi đã khiến bản thân vui vẻ.
Lâu chưa được ăn gà nướng, quả nhiên rất ngon!
Nam Tinh nghĩ ra chủ ý tuyệt vời: sẽ dụ con chó kia bằng miếng gà nướng này.
Nhưng trước tiên phải nghiên cứu địa hình nơi đây đã.
Thìa dịp lúc bà lão NPC không có ở đây, cậu đã thành công dụ được con chó kia đi ra sườn núi bên cạnh.
Nắm bắt thời cơ nhanh chóng trèo qua hàng rào…
Quả nhiên trước mặt là một mảnh “đồng ruộng” đầy rẫy dược liệu.
Rất nhanh Nam Tinh đã thấy, Phá Cổ Chi nằm ở cách hai cánh đồng bên kia, là một khoảng rộng bao la bát ngát.
Lo nghĩ lão bà kia cùng con chó sẽ mau chóng quay lại, Nam Tinh một khắc cũng không chậm chễ lấy dao mà đào lên…
[Thu thập thất bại!]
[Thu thập thất bại!]
[Thu thập thất bại!]
….
[Thu thập thành công!]
[Thu được: [Phá cổ chi] +7 hạt
[Kĩ năng: độ thuần thục +1]
Vừa “trộm thuốc” vừa nơm nớp phòng ngừa, Nam Tinh lo lắng tới nỗi đầu chảy đầy mồ hôi.
May mắn trò chơi không hiện thực tới biến thái, nếu không vào mùa này, hạt giống không thể đơm hoa kết trái được, như vậy thì công cốc cả đám.
Trên thực tế, cậu cảm thấy thử thách này quả là xảo quyệt, nếu là người mới học, cũng chưa chắc phân biệt được giống cây nào trong này tới độ sinh trưởng.
E là, trò chơi Đạo Cổ này đặt ra phương thức để hoàn thành nhiệm vụ, cũng không bắt buộc người chơi phải biết rõ dược liệu nào với nào.
Ngẫm lại tới NPC bà lão kia, có thể kèm thêm cả một chút may mắn nữa.
Mình chuồn êm tiến vào vườn như vậy cũng có thể do độ hảo cảm/ mị lực cũng lên.
Nghĩ thì vậy nhưng động tác trên tay Nam Tinh vẫn không một chút ngơi.
Sau khi hái được hạt của Phá cổ chi, nhiêm vụ yêu cầm là 100g…!Cũng không có dụng cụ đo lường, chỉ có thể ước lượng thôi thì cứ thu nhiều còn hơn bỏ sót…
Nhưng đừng quên thỉnh thoảng nhìn ngoài đồng ruộng nha, cảnh giác kể cả khi gió lay ngọn cỏ.
Một lúc thôi mà “Độ thuần thục” đã phút chốc tăng cao.
Cuối cùng Nam Tinh hái trọc cả một mảnh ruộng mới coi là xong.
Mắt thấy mặt trời đã sắp khuất núi, lúc nãy cậu mới ngừng tay, lo lắng cuống quýt mà leo ra rào tre.
Thành công né qua tai mắt của bà lão, còn sợ bị con chó phát hiện còn đi một đường vòng lớn, súyt soát sáu giờ mới tới trước cửa viện Thẩm tiên nhân..