Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân - Chương 5: 5: Biện Pháp Kiếm Bạc Không Thiếu
- Home
- All Mangas
- Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân
- Chương 5: 5: Biện Pháp Kiếm Bạc Không Thiếu
Buổi chiều bọn họ chỉ xử lí qua loa xem như xong, cà chua với dưa chuột ngày mai Tư An sẽ lên huyện mua một ít bột mì với thịt, về làm mì thịt, trong nhà thiếu rất nhiều đồ, ngày mai phỏng chừng sẽ mua không ít, biện pháp kiếm tiền Tư An không thiếu, nên chuyện bạc tạm thời không lo tới, trước mắt chính là tìm hiểu về nơi này trước, còn có giá cả vật phẩm.
Tư An buổi chiều chỉ ăn hai bát cháo, còn bao nhiêu đều trôi vào dạ dày của Cố Ngôn.
Sức ăn của Cố Ngôn không nhỏ, bởi vì hắn to co lớn tướng, chưa kể hắn từng đi tòng quân, sức lực tiêu hao mỗi ngày không ít nên thức ăn, ăn hấp thụ vào mỗi ngày cũng gấp mấy lần người khác.
Tư An đem bát xuống bên dưới, hiện tại bọn họ đã phân công, cô nấu hắn sẽ là người rửa, trước khi ăn cơm phải rửa chân tay sạch sẽ, trước khi ngủ cũng sẽ như vậy, rửa xong Tư An sẽ là người kiểm tra.
Cố Ngôn rất nghe lời còn ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người xử lí xong bửa chiều bên ngoài trời đã tờ mờ tối, Cố Ngôn rửa bát xong Tư An liền kêu hắn lùa đám gà mái già vào chuồng tránh buổi đêm trên núi có chồn xuống ăn mất.
Ở đây buổi chiều cô đã đi ngó qua, cách nhà bọn họ một khoản nhỏ có một ngọn núi, chỉ sợ buổi tối thú rừng sẽ xuống thôn kiếm thức ăn, nhà bọn họ hiện tại chỉ có mấy con gà là đáng giá nhất mà thôi, ngày mai Tư An lên huyện sẽ mua thêm mấy đợt gà thả trong sân để Cố Ngôn chăm sóc, cũng xem như chơi cùng hắn, còn đám gà mái kia Tư An sẽ để trứng cho chúng ấp nở ra thêm mấy đợt gà mới.
Cô đốt đèn dầu đặt lên bàn dưới bếp còn lôi ra một rổ trứng, đem từng quả trứng đặt trước đèn dầu mà ngó qua lại.
Tư An muốn xem có cồ hay không, không có cồ bọn họ sẽ ăn, còn có cồ sẽ để cho gà mái ấp.
Trứng này không đem bán cho dù có bán cũng chẳng bán được bao nhiêu.
Cố Ngôn vừa đi lùa đám gà vào chuồng, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ còn kèm theo giọng của Tuyên thị.
Tư An tất nhiên nghe thấy, nhìn Cố Ngôn vừa bước vào, nói:” Ngươi ra mở cổng.
“
Cố Ngôn ngoan ngoãn lạch bạch chạy ra bên ngoài cổng.
Tuyên thị trong tay cầm một ít trứng với rau đi theo sau Cố Ngôn vào trong, y nhìn thấy Tư An đốt đèn dầu lớn liền tiến tới đặt đồ trong tay xuống mà hơi cau mày.
– Ngươi sao lại lãng phí như vậy? Đèn dầu nhà người khác mỗi năm chỉ dám đốt hai lần, còn ngươi thì hay rồi, chỉ đốt để xem trứng gà.
Tuyên thị tuy trách mắng nhưng lời nói rất nhẹ nhàng, nghe qua như tỷ muội nói chuyện mà thôi.
Tư An tất nhiên không để trong lòng, còn bình tĩnh như không mà đáp lại:” Tuyên tỷ yên tâm, dầu hết ngày mai lên huyện ta sẽ mua, phải dùng cho bản thân những thứ tốt nhất, có bạc chẳng phải để phục vụ bản thân hay sao? Nếu ta đốt nến để soi, trứng chưa soi hết mắt ta đã mờ rồi.
“
Tuyên tỷ cảm thấy lời này của Tư An cũng không phải không có lý, nhưng có nhiều thứ không thể quá hoang phí, sau này lỡ cần bạc gấp thì biết đào đâu ra chứ?
Dù sao đi nữa Tư An cũng còn nhỏ, có nhiều việc suy nghĩ sẽ rất đơn giản.
Tuyên thị:” Trứng gà nhà ngươi chỉ có bao nhiêu đây?”
Tư An không dừng động tác trên tay lại mà gật đầu:” Chỉ có nhiêu đây.
”
Tuyên thị:” Nếu để gà ấp chỉ còn lại mấy quả, bán cũng không được bao nhiêu văn tiền, ta đem cho ngươi một chút rau với trứng, trứng này ngày mai ngươi đem lên huyện bán kiếm chút bạc cải thiện bữa ăn cho Tiểu Cố đi.
“
Tư An lúc này mới dừng động tác còn chỉnh đèn dầu lớn lên, bởi vì phòng bếp nên gió theo khe gỗ mà bay vào đèn dầu theo đó cũng lập loè, ánh đèn làm sáng bừng cả một căn phòng bếp.
Cố Ngôn ngồi đối diện học theo cách của Tư An mà ngó từng quả.
Tư An:” Đa tạ Tuyên tỷ cho ta trứng với rau, nhưng trứng này ta không tính đem lên huyện bán, những quả nở ra gà con sẽ để đem bỏ vào ổ gà, còn quả không nở ra gà con sẽ dùng để ăn.
“
Người trong thôn nếu không đem trứng lên huyện bán thì chính là rau, Tuyên thị chỉ nghĩ Tư An ngày mai muốn đem rau lên huyện nên cũng không hỏi gì nhiều, chỉ ở lại nói mấy câu liền rời đi.
Nhà Tuyên thị với nhà bọn họ chỉ cách một khoảng đất trống là tới, nhà hai người ở cuối thôn, xung quanh không còn nhà người khác, nhà Tư An nằm rất gần với chân núi.
Tuyên thị đi, Cố Ngôn liền ra bên ngoài khoá cổng rất cẩn thận mới chạy lại vào bên trong.
Tư An chỉ đem phân nửa trứng ra soi, số trứng còn lại đặt lại vào bên trong, trứng của Tuyên thị cho cũng đặt ở bên cạnh.
Tư An đem trứng ra bên ngoài chuồng gà, Cố Ngôn ngoan ngoãn đi theo sau, hai người đem trứng đặt vào bên trong, lúc rời đi Tư An còn kiểm tra khoá chuồng lại thêm một lần mới an tâm đi vào trong.
Lúc nãy Tuyên thị có nói với bọn họ ngày mai xe bò năm giờ sẽ lên xuất phát lên huyện, từ thôn bọn họ muốn đi lên chợ huyện cũng mất gần một canh giờ, lúc lên đã là sáu giờ có thể tuỳ tiện dọn sạp ra mà bày bán.
Tư An buổi tối ngủ tương đối sớm, cả ngày hôm nay tinh thần lẫn thể xác bị dằn vặt không ít, Cố Ngôn nằm bên ngoài giường đất còn khép nép không nhúc nhích, như chỉ cần nhúc nhích sẽ bị đuổi xuống khỏi giường.
Giường bọn họ nằm tương đối nhỏ, chỉ cần trở mình liền trúng đối phương, chưa kể thời tiết buổi tối cũng chẳng khá hơn là bao, nên hơi nóng từ người này truyền sang cho người kia, Tư An nằm ngiêng người xoay mặt vào góc.
Việc đầu tiên khi Tư An có bạc nhất định sẽ mua một cái giường mới gấp đôi cái giường này.
Bây giờ chỉ mới đầu mùa hạn tạm thời việc sửa nhà không gấp, nhưng trước khi đến mùa mưa bọn họ phải sửa thuê người sửa lại mái nhà, vách nhà cũng không kín gió mùa mưa thì không nói nhưng đến mùa đông chỉ sợ hai người không sống qua nổi mùa tuyết đầu.
Tuy là buổi tối nhưng trời đứng gió, chưa kể hai người nằm chen trút trên một cái giường nhỏ, nóng càng nóng hơn.
Buổi tối Tư An bởi vì nóng mà không ngủ được bao nhiêu, buổi sáng dậy tương đối sớm.
Lúc Tư An dậy, đã không thấy người bên cạnh ở đâu, cô xoa xoa mí mắt mới leo xuống khỏi giường mang giày rơm vào.
Cố Ngôn nghe động tĩnh liền chạy vào, nhìn thấy Tư An hắn liền lên tiếng:” Thê tử khó ngủ hả? Tiểu Cố tìm quạt, quạt cho thê tử ngủ.
“
Tư An xỏ giày vào liền dứng dậy dũi eo:” Một lát chúng ta lên huyện với Tuyên tỷ, buổi sáng chúng ta lên huyện ăn, ngươi ra bên ngoài đem gạo, thả gà ra đi.
“