Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào - Chương 1: Omega
“Mỗi một Alpha hay Omega đều có pheromone của riêng mình, nó là thứ có thể ảnh hưởng tới những mối quan hệ như bạn bè và tình yêu.. Và mức độ mà hai người thu hút, hấp dẫn lẫn nhau, ta gọi đó là pheromone tương xứng.”
Đầu mùa hè trong lớp học là một mảnh nặng nề, chỉ có giáo viên môn sinh lý là nói không ngừng trên bục giảng.
Xem xong một trang, thầy giáo nhìn một đám đứa khi nãy còn đang gật gù buồn ngủ bỗng đồng loạt liếc về một phía. Theo hướng nhìn của bọn họ, một bóng người cao ráo mặt áo khoác học sinh lướt ngang qua cửa sổ.
Thầy giáo đóng sách giáo khoa lại nói: “Cái lớp này thật là, ngồi học thì ủ rũ mà thấy trai đẹp cái là nháo nhào lên ha!”
“Nhưng cậu ấy không phải trai đẹp bình thường đâu..” Một Omega nam to gan đáp: “Cậu ấy là hội trưởng đó thầy!”
“Đúng đúng, nếu thầy chưa quá tuổi để dạy tụi em, làm thế nào để yêu đương với Alpha chất lượng cao, thì tụi em chắc chắn đều thích nghe bài giảng của thầy!”
Thầy Vu khoanh tay, lặng lẽ quét mắt nhìn về đám trẻ này: “Nếu như tôi có được bản lĩnh ấy, thì còn ngồi ở đây dạy cho các trò môn sinh lý sao?”
“Hahaha!” Beta nam ở hàng thứ năm cười nghiêng ngả về phía sau, sơ ý đụng trúng bàn đằng sau nên liền nhanh chóng chỉnh ghế rồi nhìn lại.
Cậu bạn ngồi phía sau vẫn nằm im trên bàn, trên đỉnh đầu có vài sợi tóc xoăn tự nhiên trông rất nghịch ngợm, chỉ có tóc mái là ngoan ngoãn che đi khuôn mặt.
Một đường màu trắng bay vèo qua đập vào trán cậu bạn ấy, kèm theo tiếng quát lớn của thầy Vu: “Nhiều người đã thức thế mà trò vẫn còn ngủ!”
-Đầu ngón tay thon dài, mềm mại bỗng biến thành những chấm sáng rồi dần biến mất. Chút hương anh đào còn sót lại ngày càng hòa vào không khí, tan đi không một chút lưu luyến.
Gần như, chỉ một chút nữa thôi, cậu đã có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đó.
Văn Cảnh vừa tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt ra, sờ sờ cái trán đau nhức, trên tay là một mảnh bụi phấn.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cậu bạn ngồi bàn trước bày ra vẻ mặt sợ hãi, bên cạnh còn có thầy chủ nhiệm đang đứng.
Thầy Vu nghiêm mặt nói: “Đứng dậy.”
Văn Cảnh chậm rãi đứng lên.
Thầy Vu nhìn chằm chằm cậu học sinh nổi tiếng trong trường, trên trán như nổi cả gân xanh: “Cả ngày chỉ biết ngủ, chưa khi nào tôi thấy trò có lúc tỉnh táo. Vậy đối với trò, trường học là nơi như thế nào chứ?”
Văn Cảnh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đáp: “Là nơi bắt đầu của những giấc mơ ạ?”
Thầy Vu:……
“Phụt!”
Trong lớp học lại lần nữa tràn ngập những tiếng cười lớn.
“Cứ đứng đó đi, cả lớp tiếp tục học!” Thầy Vu nói xong thì xoay người rời đi.
Đứng chưa được năm phút, Văn Cảnh đã chống tay lên bàn học, đầu thì ngày càng thấp, cả người lung lay như sắp đổ. Ấy vậy mà không ngã xuống, cậu cứ như vậy nhắm mắt đứng ngủ luôn rồi.
Lần này không có mơ, và cậu bị người khác đánh thức. Lúc đó cũng đã là giờ tan học.
Văn Cảnh buồn ngủ liếc nhìn người bên cạnh.
Trương Sơn chắp tay vội chạy tới, nói: “Không phải tôi muốn chạy lại chọc cậu đâu, tại tôi thấy tan học rồi mà cậu vẫn còn đứng, chắc đứng ngủ cũng không thoải mái gì… Ừm mà hội học sinh kêu cậu đến phòng y tế một chuyến đó.”
“Ồ.”
Văn Cảnh nghe vậy thì ngồi xuống, cúi xuống bàn tiếp tục ngủ.
Trương Sơn đi đến trước cửa phòng học, trước mặt cô gái Omega buông tay nhún vai: “Tôi bó tay rồi.”
Omega rối rắm mà xoa xoa tay, nhỏ giọng nói: “Nếu cậu ấy không chịu đi, thì tôi biết ngắm kiểu gì đây.”
Trong lớp học vẫn còn người tiếp tục đề tài sinh lý khi nãy.
“Tôi giống cậu, tôi cũng muốn có pheromone tương xứng với hội trưởng!”
“Nhưng giá trị A của cậu ấy cao lắm, cậu ấy vừa thả pheromone ra thì thế nào cậu cũng ngất đi cho coi.”
“A có giá trị 150 trở lên thì làm sao có thể hạ mình tương xứng với chúng ta, cậu không nghe thầy giáo nói sao…..”
Văn Cảnh nhíu mày, không có cách nào bỏ ngoài tai những tạp âm đó, cảm thấy đầu ong ong thế này, làm cậu vô cùng bực bội.
Cậu ngồi dậy, từ trong ngăn bàn lấy ra một hộp màu trắng, rũ mắt nhìn quả anh đào mọng nước trong hộp cơm, tay bóc lấy đưa lên môi, cắn nhẹ một miếng.
Nước quả thơm ngon bắn tóe khắp nơi, vị ngọt có hơi chua trong nháy mắt lan đầy khoang miệng, làm dịu đi cổ họng đang khát khô.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Hơi thở của người nọ trong giấc mơ còn ngọt hơn thứ trái cây này, càng làm người ta thêm mất ăn mất ngủ.
Văn Cảnh phun hột ra, quay đầu nhìn về phía của Trương Sơn, chậm rì hỏi: “Đi đến phòng y tế để làm gì?”
“Họ kêu cậu đi lấy báo cáo xét nghiệm máu.”
Xét nghiệm máu này là đặc biệt dùng để đo lường pheromone. Được sử dụng để kiểm tra trước hướng phân hóa giới tính thứ hai của thanh thiếu niên.
Thời gian phân hóa giới tính thứ hai là từ 12 – 16 tuổi, chỉ cần gia đình không quá căng thẳng về tài chính thì đều có thể chọn đến bệnh viện để kiểm tra và xác nhận trước.
Văn Cảnh vẫn chưa kiểm tra.
Trong dân số, Beta là những người không có pheromone chiếm nhiều nhất, Alpha thì chiếm khoảng 20% dân số và Omega là dưới 10%.
Bởi vì mối quan hệ pheromone, A và O thường mạnh hơn B về mặt cảm nhận và suy nghĩ, nhưng khác ở chỗ Alpha có thể chất mạnh mẽ, còn Omega thì yếu hơn.
Cậu nghĩ bằng ngón chân cũng biết, một người đàn ông như cậu thế nào cũng là A, không có gì phải kiểm tra cả.
Văn Cảnh lại ăn thêm mấy quả anh đào, cảm giác vẫn không đổi, sau đó mới chịu đứng dậy rời khỏi phòng học.
Vài phút sau, cậu đứng trước phòng y tế nhận lấy kết quả kiểm tra đo lường của mình, con ngươi chấn động một phen.
Sắp phân hóa thành……O, OMEGA?
Văn Cảnh hết mở rồi nhắm, nhắm rồi mở, tiếc thay kết quả kiểm tra vẫn y như cũ không có gì thay đổi.
Cậu dùng hai ngón tay kéo hai lỗ tai, kéo mạnh một cái… rítt, không phải là mơ.
Bác sĩ nhìn thấy cậu bạn đẹp trai làm động tác kì lạ, khuôn mặt tuấn tú lại dữ tợn, thiếu chút nữa bị chọc cười: “Xét nghiệm máu có kết quả chuẩn xác cao đến 99,5%, bị lỗi là xác suất rất nhỏ.”
Văn Cảnh trừng mắt nhìn báo cáo, không hé nửa lời.
“Em cho rằng mình sẽ mãi không phân hóa, sẽ luôn là một Beta sao?”
Văn Cảnh:…….
“Không sao, cũng không phải là không thể.” Bác sĩ sau đó lấy ra một quyển sách, nói: “Đây là những điều cần chú ý trong sinh hoạt của Omega, em hãy lấy về xem , nếu có vấn đề gì hoặc thấy không thoải mái thì nhớ tới phòng y tế, tôi lúc nào cũng có mặt ở đây.”
Văn Cảnh lật lật quyển sách:
“Sau khi phân hóa giới tính thứ hai cần chú ý giấc ngủ….. Có thể vị giác, khứu giác và thính giác sẽ nhạy hơn trong một tháng trước khi phân hóa…”
Cậu khép quyển sách nhỏ lại, tay đúc vào túi bước đi.
Bác sĩ đứng ở phía sau, nhìn theo thiếu niên hốt hoảng khi nãy đã đi xa. Sau đó quay về bàn làm việc, ở trên quyển vở nhỏ viết vài chữ:
[ Học sinh lớp 10.9 Văn Cảnh, nghi ngờ, chưa thể tin được bản thân đã phân hóa thành giới tính Omega. Yêu cầu liên hệ cho chủ nhiệm lớp, phụ huynh của học sinh cần chú ý theo dõi học sinh trong tình huống hằng ngày, tránh cho vấn đề tâm lý phát sinh. ]
Có nhiều cách để phát hiện pheromone và phân biệt giới tính.
Văn Cảnh gọi điện thoại xin nghỉ bệnh, cậu dành nguyên một buổi chiều để kiểm tra hết các hạng mục của giới tính thứ hai. Cuối cùng, kết quả nhận lại là:
Omega, Omega, Omega.
Chàng thiếu niên dáng người gầy gò, hai mắt tối lại, đứng thôi cũng không vững.
Bác sĩ vội vàng đỡ cậu: “Bạn học này, em có chút bị suy dinh dưỡng. Vậy nên em cần chú ý ăn uống, cân bằng dinh dưỡng, tăng cường vận động đó…”
“Cảm ơn bác sĩ, em hiểu rồi.”
Văn Cảnh trên đường về phòng trọ đã mua một phần hoành thánh, ăn một chút lại cảm thấy vị quá nặng, cau mày ăn không nổi.
Cậu đem đồ ăn đổ vào nhà vệ sinh rồi ngã lăn trên giường.
Cứ nghĩ bản thân sẽ mất ngủ, không ngờ cậu lại có một đêm không mộng, ngủ rất sâu giấc.
Và vì thế mà ngày hôm sau đi học cậu không có ngủ trên lớp được.
Thời tiết tháng 6 hở một chút cũng hơn 30 độ. Các cửa sổ trong phòng học đều đóng chặt, máy điều hòa chạy ong ong không ngừng. Nhưng cũng không thể làm giảm nhiệt huyết của thiếu niên bằng cái nhiệt độ này được.
Trong không khí, mùi mồ hôi cùng các mùi hương khác hòa trộn với nhau không thiếu mùi hương nào, điều đó khiến cho lồng ngưc Văn Cảnh ngột ngạt đến khó thở.
Trên bục giảng, giáo viên vật lý cứ nói đi nói lại một kiến thức giống nhau càng khiến cậu trở nên bực bội.
Nhân lúc giáo viên xoay người viết lên bảng đen, Văn Cảnh đã từ cửa sau phòng học chui ra, chạy đến sân thể dục bên góc lầu hai.
Đây là nơi sinh hoạt của học sinh trung học, thành ra thường để trống, rất ít người lui tới đây. Bên ngoài lầu là cây long não được trồng xanh um tươi tốt. Không khí cũng trong lành, yên tĩnh dễ chịu.
Nhưng lòng vẫn không yên.
Văn Cảnh ngồi dưới tán cây nhìn trời.
Việc phân hóa thành Omega quá ngoài dự đoán, nó đã làm thay đổi hoàn toàn kế hoạch của cậu.
Cậu vò loạn đầu , từ trong túi lấy ra một cặp kính thông minh, ngón trỏ gõ vào gọng kính hai lần: “Tiểu A, Tiểu A, giúp tôi tìm kiếm thông tin về pheromone hương anh đào.”
“Được rồi, Tiểu A sẽ giúp bạn tìm kiếm thông tin … Vui lòng đợi trong giây lát.” Trợ lý thông minh thông qua gọng kính đáp lại cậu.
Kết quả tìm kiếm rất nhanh đã có, đây cũng không phải là lần đầu tiên Văn Cảnh tìm kiếm, nhưng những gì hiện ra đều đã được cậu nhìn đến mòn rồi.
Vẫn không tìm được người đó.
Nhưng mà, tìm được rồi thì sao, cậu vẫn phải phân hóa thành Omega.
Hừmm, nếu không được vậy OO có yêu nhau được không?
Ánh sáng bỗng nhiên bị che mất, Văn Cảnh ngước lên nhìn, qua mép trên kính râm là một đôi chân dài trước mặt.
Người này đứng ngược nắng, mà nắng giữa giờ này cũng chói quá nên lúc này Văn Cảnh không nhìn rõ được khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao ráo, cả người được ánh mặt trời chiếu thành vòng viền quang.
Văn Cảnh chớp chớp mắt, nâng kính râm lên làm tầm nhìn lại tối đi.
Người này mặc chiếc áo sơ mi trắng được cài tới nút trên cùng, chiếc nơ đỏ được thắt tỉ mỉ. Chiếc áo khoác đồng phục lại vừa vặn, tôn dáng người.
Hôm nay nóng như vậy, mặc như thế cũng chịu được?
Văn Cảnh mở cổ áo sơ mi, quạt vào cái rồi tự nhiên hỏi: “Có việc gì sao?”
“Cậu học lớp nào, tên gì, tại sao lại trốn tiết?” Tông giọng trầm ấm rất dễ nghe nhưng lời nói ra lại khó nghe quá trời.
“Không phải cậu cũng đang trốn học à?” Văn Cảnh nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Người kia hơi nghiêng đầu, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mắt kính.
Người kia hé môi nói: “Tôi là Phó Tinh Nhàn.”