Như Ý Truyện Chi Lan Nhân Tái Hiện - Chương 3: 3: Nghi Ngờ
Lời nói của Vệ Yến Uyển truyền đến tai Lý Ngọc, Lý Ngọc hạ lệnh cho đệ tử của mình lui xuống, việc này hắn không thể tự quyết định.
Sau đó Lý Ngọc đi vào phòng, quả nhiên, hoàng thượng đang phê tấu chương ở bàn gỗ trước giường.
Hoàng thượng trầm giọng lên tiếng: “Điều tra thế nào?”
Lý Ngọc nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, những con ngựa đó là ngựa của nhà dân ở kinh thành, bọn chúng bị thương nhưng không hiểu sao lại uống nhầm thuốc, mất bình tĩnh nên lao ra ngoài, hoàng hậu nương nương đứng ở đầu ngõ nghe thấy tiếng cũng không kịp tránh.”
“Bỏ đi, việc này tạm thời bỏ qua.
Ngươi đem một con ngựa đó trở về, trói lại!” Lý Ngọc gật đầu, do dự một hồi mới nói: “Hoàng thượng, còn có một chuyện nữa!”
“Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi.”
Lý Ngọc nói những lời của Vệ Yến Uyển không sai một chữ cho hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong khựng lại.
Một nữ tử bình thường sao có thể nói ra những lời độc ác nhắm vào Như Ý, hắn không thể đoán ra.
Trong lòng cô ta hận Như Ý tới mức nào? Sao cô ta lại nguyền rủa Như Ý? Lý Ngọc thấy hoàng thượng rơi vào trầm tư: “Hoàng thượng, vậy…”
“Cô ta nguyền rủa hoàng hậu, phái người theo dõi cô ta, chuyện này tạm gác lại, đến lúc đó sẽ nói, trẫm nhất định sẽ xử lý.
Hiện giờ hoàng hậu còn đang hôn mê bất tỉnh, trẫm không muốn để ý chuyện khác, ngươi phái người cẩn thận theo dõi cô ta!”
Hoàng thượng đứng dậy đi tới giường, nữ nhân trên giường vẫn hôn mê như trước, nhíu mày mê man nói: “Vệ Yến Uyển? Vệ Yến Uyển?” Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Như Ý: “Mau tỉnh dậy, trẫm muốn nghe nàng nói!”
“Lần này nhất định trẫm sẽ nghe nàng nói!” Hắn giống như đang cầu xin nàng, nhưng người trên giường không có nửa phần ý thức.
Bởi vì quốc sự, hoàng thượng trở về Cửu Châu Thanh Yến cùng chúng đại thần thảo luận chính vụ, Phó Hằng nói: “Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh, dân gian trong cung đàm luận sôi nổi, có người nói đế hậu bất hòa…!Lòng dân bất ổn, sợ tổn hại đến danh dự hoàng gia.”
“Những chuyện này không cần để ý tới, hoàng hậu hôn mê là chuyện lớn, Phó Hằng truyền ý chỉ của trẫm, tết đến trong cùng cùng nhân gian cầu nguyện cho hoàng hậu, mời các đại sư cầu nguyện cho hoàng hậu mau bình phục.”
“Vi thần nhất định tận tâm tận lực, thần cáo lui…”
Vệ Yến Uyển Uyển biết Càn Long ở Thanh Yến Cửu Châu bàn chính sự, cô ta giống như nắm chặt rơm cứu mạng, cuối cùng hoàng thượng cũng ra khỏi phòng của Hoàng hậu, cô ta cùng các phi tần khác đã lqau không gặp hắn, liền nhân cơ hội này để gặp hắn.
Xuân Thiền dìu Vệ Hoàn Uyển đi tới Thanh Yến Cửu Châu, Xuân Thiền mở miệng: “Lý Ngọc công công, quý phi nương nương biết hoàng thượng ô cùng quan tâm chuyện của hoàng hậu nương nương, lại biết hoàng thượng ở Thanh Yến Cửu Châu cố ý dâng tổ yến bồi bổ cơ thể cho hoàng thượng dùng, thăm hỏi Hoàng hậu nương nương phiền công thông báo một tiếng.”
Lý Ngọc cúi người quay đầu trợn mắt, nội tâm cảm phục người này diễn cũng tốt, đúng là biết mặt không biết lòng.
Lý Ngọc vào bẩm báo với hoàng thượng Lệnh quý phi cầu kiến, hoàng thượng lấy lại bình tĩnh, trên mặt bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng: “Cho cô ta vào.” trong lòng hắn sớm đã chán ghét cô ta, cô ta nguyền rủa Như Ý, còn những chuyện khác nữa…
Vệ Yến Uyển vui vẻ nở nụ cười, đem đồ ăn lên, quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.” Hoàng thượng dùng hết sức nở ra một nụ cười, vươn tay ra bảo cô ta ngồi xuống, trong lòng Vệ Yến Uyển vui mừng, dựa vào người hắn, ân cần hỏi.
“Hoàng hậu nương nương thật tốt, thần thiếp đã sớm muốn đến thăm người, nhưng nhìn hoàng hậu nương nương bất tỉnh, hoàng thượng lo lắng, trong lòng thần thiếp rất bất an!”
Hoàng thượng nghe xong cảm thấy rất chán ghét, nhưng không tiện nói, hắn nắm lấy tay của cô ta, “Nàng có lòng rồi, hoàng hậu có thần phật phù hộ, nàng không cần lo lắng.
Hoàng hậu hôn mê, hậu cung nhiều việc, trẫm giao cho nàng quản lý, hy vọng nàng có thể thay hoàng hậu quản lý tốt.”
Vệ Yến Uyển nghe xong vô cùng mừng rỡ: “Thần thiếp nhất định tận tâm tận lực quản lý tốt hậu cung, hy vọng hoàng thượng có thể yên tâm.” Hoàng thượng mỉm cười không nói gì, trong lòng ghê tởm cô ta đến cực độ! Vệ Yến Uyển trò chuyện với hoàng thượng một lúc mới rời đi.
Sau khi cô ta rời đi, hoàng thượng rất tức giận, hắn cho gọi Lý Ngọc vào.
Lý Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Hoàng thượng mở miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy Lệnh quý phi là người thế nào?”
“Nô tài không dám bàn luận về hậu cung!”
“Trẫm bảo ngươi nói thì ngươi cứ nói đi.”
“Biểu hiện của Lệnh quý phi khác người, trong nụ cười ẩn chứa con dao.
Thật sự là khiến người khác cảm thấy bối rối.”
Hoàng thượng nghe xong liền thở dài, “Phái người đáng tin cậy theo dõi ả ta, trẫm muốn biết tung tích một ngày của ả!” Lý Ngọc gật đầu nhận lệnh, hoàng thượng phẩy tay bảo hắn lui ra ngoài.
Nội tâm của hoàng thượng rơi vào rối loạn, hắn không có cách nào đoán được, rơi vào trầm tư…..