Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Chương 246
Chương 246
“Tôi, muốn giữ lại. Nó, tiếp tục sinh mạng của tôi”
Khoảnh khắc này, ánh mắt nhìn Lục Trầm của Lương Tiểu Ý tràn đầy cứng rắn lẫn kiên nghị, hào quang của một người mẹ lan tỏa ra bên ngoài.
Lục Trầm nhất thời ngây người, cảm thấy mình có chút thất lễ, anh ta vội vàng đưa tay lên môi, ho nhẹ hai tiếng, cố gắng che giấu đi sự thất lễ ban nấy, một lần nữa nhìn Lương Tiểu Ý hỏi: “Nếu cô đã quyết định giữ lại đứa bé, tôi sẽ giúp cô” Lục Trầm nói, “Cần nói cho Lương Mặc biết không?”
Hình như là phản ứng theo bản năng, Lương Tiểu Ý lập tức phản đối: “Không! … Trước khi Tô Lương Mặc tự mình nói cho tôi biết rốt cuộc tại sao lại đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không nói cho anh ấ Lục Trầm gật đầu, anh ta hiểu… Lương Tiểu Ý không muốn lợi dụng đứa bé để làm khó người đàn ông cô yêu. Thế nên, mới quyết định giữ lại đứa bé đồng thời giấu nhẹm chuyện này không nói cho Tô Lương Mặc.
“Cậu ngốc thật đấy” Thẩm Quân Hoa hiểu dụng ý của Lương Tiểu Ý.
Lục Trầm im lặng, anh ta bày tỏ tán thành.
“Lương mập, cô yên tâm, bác sĩ ban nay kiểm tra cho cô, là một người bạn của tôi. Cô ấy rất kín miệng, sẽ không nói ra chuyện này đâu”
“Cảm ơn anh” Sắc mặt Lương Tiểu Ý có chút xanh xao, nằm ở trên giường, nói với Lục Trầm: “Chuyện tôi bị ngất, Lương Mặc anh ấy… có biết không?”
“Tôi không…” gọi được cho cậu ấy, lời đã đến tận miệng, Lục Trầm liền đổi cách nói: “Tôi không gọi cho cậu ấy”
“Ừ, vậy thì đừng nói cho anh ấy nữa, tôi bây giờ không sao rồi. Mau đưa tôi về nhà đi”
“Tiểu Ý, nên ở lại bệnh viện theo dõi đã” Thẩm Quân Hoa đứng ở bên cạnh nói.
“Không sao” Giọng nói của cô rất nhỏ, cơ thể nhỏ bé trông thật yếu ớt, nhưng thái độ lại khiến người khác không từ chối được.
Không nói lại được Lương Tiểu Ý, Thẩm Quân Hoa với Lục Trầm đưa Lương Tiểu Ý về biệt thự Lý Ân.
Biệt thự vẫn trống văng như thế.
Trời đã tối, Lương Tiểu Ý nhìn phòng khách trống rỗng tối đen như mực, tự cười chính mình.
Cô nghĩ, có chết cũng phải làm một con ma biết rõ mọi chuyện.
Tô Lương Mặc người đàn ông kia, nợ cô một lời giải thích.
Tiện tay lấy hai gói mì tôm từ trong phòng bếp, cô đã không còn đủ sức lực để đi nấu đồ ăn nữa, ăn chút gì đó để bụng không đói là đủ rồi. Cô cần thời gian để sắp xếp lại, cần thời gian để suy ngẫm, có hàng nghìn hàng vạn lời muốn hỏi anh.
Anh… thật sự nợ cô một lời giải thích!
Ăn hết một bát mì tôm, Lương Tiểu Ý đưa tay sờ đuôi mắt khô khan… Trước đây, người đàn ông đó nói, sau này, chỉ được khóc trước mặt anh.
Tay còn lại đưa lên sờ cái bụng vẫn chưa to lên của mình, Lương Tiểu Ý lôi điện thoại ra…
“Alo?” Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, trong nháy mắt ánh nắng mặt trời soi rọi đây ấm áp, Lương Tiểu Ý sững sờ.
“Alo? Alo? Là Tiểu Ý đúng không?” Đầu bên kia, người đàn ông ngoại quốc tóc nâu mắt nâu trông cực kì tuấn tú, nở một nụ cười, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng, “Tiểu Ý, sao thế?”
Cuối cùng, thấy cô gái ở đầu dây bên kia im lặng hơi lâu, Savvy vừa giơ điện thoại lên vừa nói: “Tiểu Ý, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“… Không có” Giọng nói yếu ớt từ miệng cô gái phát ra.
Savvy ở đầu bên kia khựng lại… nói “Anh đã từng nói chưa? Anh từng nói với bạn đại học của anh Tiểu Ý là cô gái xinh đẹp nhất trần gian?” Savvy nói.
“Nói dối không tốt.”
“Ừ, em nói không sai, nói dối không tốt” Đầu dây bên kia khóe miệng Savvy hơi cong lên, “Thế nên, Tiểu Ý, em đang nói dối đúng không?”
Lương Tiểu Ý nhất thời câm như hến, đừng thấy tên nhóc.
Savvy này bình thường lạnh lùng, thật ra ăn nói rất lợi hại, lúc nào cũng khiến cô không thể nói lại được.