Ngược Tàn Vợ Yêu: Tổng Tài Xin Đừng Hối Hận - Chương 2
Chương 2: Tuyệt vọng vì bị vu oan và sỉ nhục
Lương Tiểu Ý hít một hơi lạnh, rụt red nhìn Tô Lương Mặc. Cô biết rõ người đàn ông này bình tĩnh và lí trí đến mức nào, nhưng chỉ cần gặp chuyện liên quan đến Ôn Tình Noãn thì Tô Lương Mặc lập tức trở nên vô lý.
Lương Tiểu Ý hít sâu một hơi, kìm nén cảm giác nôn mửa trong bụng, sắc mặt trắng nhợt như ma, đôi môi không có chút sắc máu mấp máy: “Anh Tô, tôi nói rồi tôi không có hại Ôn Tình Noãn, nếu như anh vẫn không tin có thể đi kiểm tra camera giám sát trong phòng phẫu thuật, với thân phận của ngài chắc chắn tìm được một bác sĩ não khoa chuyên nghiệp. Nếu để anh ta xem toàn bộ quá trình phẫu thuật, tôi tin chắc rằng “ốnh ta sẽ cho tôi một lời nhận xét công bằng”
Tuy nhiên lời phản bác của Lương Tiểu Ý chỉ đổi lấy một tiếng nhạo báng, “Ha! Cô cho rằng chuyện liên quan đến Tình Noãn tôi sẽ xem xét qua loa chắc? Cô cho rằng cả nước chỉ có một chuyên gia não bộ uy tín là cô sao? Lương Tiểu Ý, cô đúng là đồ rắn độc, đến lúc này cô vẫn còn muốn chối bỏ trách nhiệm”
“Anh Tô, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
“Chắc cô vẫn còn nhớ Thẩm Minh Viễn nhỉ.
Anh ta học cùng lớp cấp ba với cô và Tình Noãn.
Sau này anh ta cũng thi đỗ đại học y. Có lẽ cô cũng chẳng xa lạ với anh ta đâu nhỉ!”
Tất nhiên là không xa lạ rồi, năm đó Thẩm Minh Viễn cũng thi đỗ đại học y, thành tựu của anh ta sau này so với cô cũng không kém. Nhưng cô vẫn không hiểu, vậy thì liên quan gì đến cô chứ?
“Anh Tô, tôi tất nhiên không xa lạ gì giáo sư ‘Thầm Minh Viễn , nhưng chuyện này có liên quan gì với chuyện của Tình Noãn chứ?”
“Ha ha” Tô Lương Mặc lạnh lùng chế giễu mà liếc nhìn cô một cái, “ Thẩm Minh Viễn đã xem video phẫu thuật của cô, anh ta nói trong lúc phẫu thuật giáo sư Lương đã xảy ra sơ xuất hai lần : Giống như sét đánh giữa trời quang!
Lương Tiểu Ý không dám tin vào những gì mình nghe thấy!
Với năng lực của cô, nếu như trong quá trình thực hiện phẫu thuật cho Ôn Tình Noãn xảy ra bất cứ sơ xuất nào chẳng nhế cô lại không rõ? Thẩm Minh Viễn hãm hại cô. Nhưng Lương Tiểu Ý có trăm miệng cũng không bào chữa được, bởi Lương Tiểu Ý hiểu rõ, Tô Lương Mặc càng tin tưởng Thẩm Minh Viễn hơn tin tưởng cô.
Cô nghĩ, coi như đây không phải lời nói của Thẩm Minh Viễn mà đổi thành bất cứ người nào chỉ cần là bác sĩ não bộ, cho dù người đó vẫn còn là sinh viên thì Tô Lương Mặc vẫn sẽ vui vẻ mà tin tưởng.
Lương Tiểu Ý nở nụ cười như mất hồn. Đôi đồng tử màu nâu nhạt mất đi tiêu cự, mờ mịt nhìn về phía trước. Trái tim cô lạnh giá không phải vì lời vu oan của Thẩm Minh Viễn mà là vì Tô Lương Mặc hoàn toàn không tin tưởng cô. Cho dù cô có mời chuyên gia não bộ tài giỏi uy tín giáo sư William đến làm chứng cho cô thì Tô Lương Mặc cũng nhận định hoàn toàn rằng người mà cô mời đến là đồng lõa của cô, là đồng lõa bao che cho “tên hung thủ” như cô.
Một hồi lâu không nghe thấy tiếng động trong xe, Tô Lương Mặc thông qua kính chiếu đưa mắt nhìn ngồi ghế sau Lương Tiểu Ý một cái, anh ngay tức khắc khế nhíu mày. Không biết vì sao, dáng vẻ “tuyệt vọng của người phụ nữ này lại vô cớ khiến trái tim anh vô cùng khó chịu.
Anh đã quen việc chỉ cần quay người lại, trong mắt người phụ nữ này đều ngập tràn hình bóng của anh. Mặc cho anh có thốt ra bao nhiêu lời lẽ độc ác, người phụ nữ này đều sẽ gục đầu xuống, nhắm mắt lại chịu đựng sự tổn thương anh mang đến cho cô, rồi chẳng bao lâu sau, cô sẽ lại ngẩng đầu lên nhìn anh một lần nữa, ánh mắt vẫn đong đầy tình yêu.
Nhưng giờ thì sao? Cô chán nản tuyệt vọng muốn buông xuôi tất cả, nhìn bộ dạng cô lúc này chỉ khiến lửa giận trong lòng anh bốc cháy ngùn ngụt.
Xe đột ngột thắng gấp, chuẩn xác dừng lại trước căn biệt thự đơn lập. Tô Lương Mặc dùng sức kéo một cái, lôi Lương Tiểu Ý với khuôn mặt mờ mịt luống cuống xuống khỏi xe đi vào biệt thự. Tô Lương Mặc cứ thế sải nhanh bước chân lôi kéo Lương Tiểu Ý đi về phía cầu thang cẩm thạch, anh cũng chẳng quan tâm xem liệu Lương Tiểu Ý có thể theo kịp mình hay không, có thể bị anh kéo ngã hay không.
“Anh Tô, anh Tô, ngài đưa tôi đi chỗ nào vậy?”
Lương Tiểu Ý theo không kịp Tô Mặc Lương, người đàn ông trước mặt lặng im kéo lấy tay cô rồi dừng lại trước một gian phòng ngủ, dùng sức mở cánh cửa đem cô kéo vào trong phòng.
Lương Tiểu Ý còn chưa đứng vũng, cả người đã bị ném vào trong một cách thô bạo, nặng nề mà ngã lên sàn nhà, phát ra tiếng vang lớn.
Nhưng mà đây còn chưa phải là kết thú!
c “Cởi ra” Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía trên đầu Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý bỗng nhiên rùng mình một cái, không dám tin vào tai của mình, cô chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông đang đứng ở mép giường.
“Anh Tô, ngài vừa…nói cái gì cơ?”
“Tôi bảo cô, cởi quần áo ra”. Anh ta kéo chiếc cà vạt trên cổ, thoải mái mà đi đến chiếc sofa đơn làm bằng da thật kế bên ô cửa sổ chạm sàn rồi ngồi xuống, một chân thon dài chậm rãi gác lên chân còn lại, động tác linh hoạt, tao nhã giống như một vị công tử quý tộc, vừa tao nhã mà không mất đi vẻ cao quý, vừa phóng túng mà lại không thiếu đi khí chất quý tộc, anh trời sinh đã thu hút ánh mắt người khác.
Một Tô Mặc Lương như vậy khiến toàn bộ phụ nữ trên thế giới này vì anh mà điên cuồng. Thế mà Lương Tiểu Ý chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, không có một chút hơi ấm.
“Đừng để tôi nhắc lại lần thứ ba”. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da thuộc màu nâu lười biếng híp mắt lại, tao nhã đến mứckhó miêu tả “bằng lời, nhưng lại thốt ra lời uy hiếp khiến người ta sợ hãi: “Lương Tiểu Ý, cô không chịu nổi”
Khuôn mặt Lương Tiểu Ý tái nhợt đi, cô hiểu…
Lương Tiểu Ý cô thừa nhận không nổi hậu quả việc làm trái lời của người đàn ông này.
Cô chậm chạp mà nhấc cánh tay không có cảm giác lên, ngón tay lạnh buốt run rẩy chạm vào cúc áo đầu tiên lại giống như bị bỏng mạnh trếẽ rút tay về.
Ánh mắt lạnh lếo liếc nhìn cô, Lương Tiểu Ý hít mạnh một hơi lạnh, cắn môi, một nút, hai nút, ba nút…chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt rơi xuống sàn nhà màu be, tiếp sau đó là…
Lương Tiểu Ý do dự một chút.
“Tiếp tục” Cô thậm chí không cần ngẩng đầu lên cũng có thể tưởng tượng ra sự lạnh lùng, thâm độc trong mắt người đàn ông kia. Cô muốn “Khóc nhưng không thể, Tô Lương Mặc từng nói, cô khóc lên xấu vô cùng.
Đầu ngón tay cứng ngắc mất một lúc lâu mới cởi xuống được chiếc quần jean. Trên người Lương Tiểu Ý lúc này chỉ còn xót lại một lớp nội y.
“Tôi cho phép cô dừng lại chưa? Tiếp tục”
Người đàn ông kia dùng lời lẽ hững hờ chà đạp lòng tự tôn của Lương Tiểu Ý.
Những ngón tay cứng còng của Lương Tiểu Ý run bần bật, vòng qua phía sau lưng, nhưng lại bởi vì tay quá run mà không cách nào cởi ra được chiếc bra màu xanh nhạt.
“Sao nào? Cần tôi giúp à?”
Ngón tay Lương Tiểu Ý bất ngờ dừng lại, cũng không dám tiếp tục do dự, cắn răng khẽ động tay, chiếc bra màu xanh nhạt “xột xoạt” một tiếng rơi xuống. Trên người còn xót lại duy nhất một chiếc quần nội y màu xanh nhạt, dù như thế nào cô cũng không thể cởi xuống được.
Cô buông thõng đầu, gần như trần trụi mà đứng trước mặt anh ta, mặc anh nhìn ngắm. Cô xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, đầu gần như vùi vào ngực. Cô hoàn toàn không phát hiện, ánh mắt của người đàn ông ngồi ở phía cửa sổ sát đất kia đã trở lên sâu thảm tối tăm.
“Lại đây”
Lương Tiểu Ý bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông không rõ biểu cảm đang đứng trong góc tối căn phòng, Lương Tiểu Ý cố nén sự xấu hổ trong lòng chậm chạp mà bước về phía người đàn ông, cách anh hai mét thì dừng lại.
anh khẽ híp mắt, “Xa quá”
Lương Tiểu Ý siết chặt nắm đấm, không dám làm trái lại ý muốn của anh, lại tiến thêm vài bước nữa.
“Vẫn xa”
Lương Tiểu Ý từng chút từng chút đi về phía trước, cuối cùng trước khi anh mất hết kiên nhẫn, bực bội mà ra lệnh đứng tại chỗ cách anh nửa mét.
Lương Tiểu Ý thuyết phục bản thân không được run rẩy trước ánh mắt dò xét trắng trợn trước mặt, người đàn ông này từng nói, an cưới cô chỉ vì muốn sỉ nhục cô. Cô không thể run, cô không có làm sai việc gì. Cô không có hại Ôn Tình Noãn.
Lương Tiểu Ý siết chặt nắm đấm, cố gắng khắc chế sự run rẩy của cơ thể, giống như chỉ cần cô run một cái chính là nhận thua, Lương Tiểu Ý dùng hết sức bình sinh mới kiềm chế được thân thể run rẩy của mình.
Khi Lương Tiểu Ý mặt đỏ đến tận mang tai, gắng sức kìm nén sự xấu hổ của mình, người đàn ông đối diện giêu cợt một tiếng.
“Cô thật sự cho rằng tôi muốn đụng vào người cô à?”. Ý tứ mỉa mai không thèm che dấu, ánh mắt cợt nhả của Tô Lương Mặc quét qua cơ thể gần như trần trụi của Lương Tiểu Ý, đôi môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng: “Thân hình cô xấu như vậy, mà cũng dám để lộ ra cho tôi nhìn à?
Lương Tiểu Ý bình thường nhìn cô nghiêm túc như vậy, không ngờ sau khi cởi hết quần áo lại là bộ dạng như thế này. Ừm… để tôi đoán một chút, chắc những vết sẹo trên khắp người cô không phải là vết bỏng do tàn thuốc lá để lại đâu nhỉ?
Còn cả vết roi cơ à? Xem ra, đều là vết sẹo cũ.
Lương Tiểu Ý, ở Mỹ cô còn chơi cả Sadism&Masochism cơ đấy? Ây? Đây là…lỗ kim?
Lương Tiểu Ý, chắc cô cũng không chơi cả thuốc lắc của Mỹ đâu nhỉ”
Đột nhiên, Tô Lương Mặc thu lại nụ cười hài hước trên mặt, đáy mắt như bao phủ băng giá, lạnh lẽo mà nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Tôi không quan tâm ở Mỹ cô đã làm những chuyện gì, nhưng có một điều cô cần phải nhớ rõ, Lương Tiểu Ý , nếu cô dám tiếp tục chạm vào những loại thuốc gây nghiện đó, tôi sẽ bán cô cho Hang Bạc ở Đông Nam ÁI” .Trong giọng nói tràn ngập sự chán ghét và ghê tởm không thèm che giấu.
Dứt lời nói lập tức đứng dậy vỗ vỗ quần áo trên người, nhấc chân đi lướt qua bên người Lương Tiểu Ý bước ra khỏi phòng, cũng không nhìn Lương Tiểu Ý lấy một cái Mãi cho đến khi phía sau người truyền đến tiếng đóng cửa, Lương Tiểu Ý mới rơi nước mắt mà ngã xuống sàn nhà màu be. Sau khi lau nước mắt, cô từ từ đứng dậy, thân thể trần trụi bước đến chiếc gương dài duy nhất của căn phòng.
Cơ thể trong gương xấu xí vô cùng, các loại vết sẹo vết thương chồng chất lên nhau. Lương Tiểu Ý từng chút một mà sờ vào các vết sẹo trên cơ thể mình, vết sẹo do tàn thuốc để lại, vết thương do dùng roi dính nước muối đánh mà có.
Cô sớm đã đoán được khi người đàn ông này nhìn thấy cơ thể xấu xí này, anh sẽ không thương tiếc mà sỉ nhục cô.
Nhưng mà cô vẫn không ngờ rằng, khi bị người đàn ông này ác độc sỉ nhục cô sẽ đau đớn đến mức không thở nổi như vậy. Vốn dĩ tưởng rằng bản thân đã sớm quen với những lời lẽ chễ giễu vô tình và độc ác của anh, nhưng hóa ra là cô quá đề cao khả năng chịu đựng của mình.
Cô lại chạm vào vết kim châm trên cánh tay, rồi từ từ trượt xuống nền nhà, dựa vào mép giường mà cuộn người lại, đầu vùi vào giữa hai đầu gối. Trong căn phòng ngủ tối tăm tĩnh mịch chỉ nghe thấy một tiếng lại một tiếng độc thoại đầy đau khổ : “Em không hít ma túy, em chưa từng chơi Sadism&Masochism, em không hít ma túy, không có, không có…”. Trong lúc đó cùng với những tiếng nức nở nghẹn ngào bị đè nén đều là sự tuyệt vọng, nghe khiến lòng người đau nhức.
Lương Tiểu Ý một mình ôm đầu gối ngẩn người, dòng suy nghĩ quay trở lại năm đó. Năm lớp mười đó, từ ánh mắt đầu tiên cô ngay lập tức nhận ra Tô Lương Mặc là cậu bé năm nào. Lương Tiểu Ý nhớ năm cô bảy tuổi, bố mẹ cãi nhau muốn li hôn, đứa trẻ bé nhỏ là cô mỗi ngày đều sống trong những cuộc cãi vã của người lớn. Một tuần nọ, bố mẹ cãi nhau kịch liệt đến mức không muốn nhìn thấy người kia, cùng lúc chọn tăng ca, để cô một mình ở nhà. Lương Tiểu Ý nhớ cậu bé Tô Lương Mặc đó rõ ràng cũng đang khó khăn nhưng vẫn lạc quan hướng về phía trước, đây là điều lúc đó cô không có.
Sau đó, cô cứ nghĩ rằng sẽ không được gặp lại anh nữa thì vào ngày khai giảng đầu tiên của cấp ba anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Nhìn chiếc khuyên tai giống y chiếc của cô trên tai anh, cô có thể khẳng định đó chính xác là Tô Lương Mặc. Lúc ấy thiếu nữ mới biết yêu, cô cho rằng đó là ý trời, ý trời đưa anh đến bên cạnh có.
Lại sau đó, Tô Lương Mặc tiếp cận cô. Anh hiền lành lịch sự, đẹp trai tài giỏi. Một lần cô đắc tội với thiên kim nhà bộ trưởng trong lớp, bởi vì cô không chịu xin lỗi nên đối phương thừa dịp cô đi vệ sinh trong tiết tự học buổi tối, nhốt cô ở trong nhà vệ sinh. Tuy rằng không có chứng cớ chứng minh chuyện này là do thiên kim nhà bộ trưởng làm, nhưng Lương Tiểu Ý biết chắc là cô ta làm.
Trời đã tối, đèn nhà vệ sinh đúng giờ tắt, cô cuộn tròn người trong phòng vệ sinh tối tăm sợ đến run bần bật.
Cô kiếm tìm sự trợ giúp, cô lớn tiếng hô tên Ôn Tình Noãn, nhưng chẳng có bất cứ ai đến cứu cô. Cô hi vọng Ôn Tình Noãn phát hiện không thấy cô mà đi tìm. Nhưng không.
Cô ngỡ rằng đêm đó phải ở một mình trong cái phòng vệ sinh vừa tối vừa lạnh đó. Khi đó đang mùa đông, thành phố N hiếm thấy rơi một trận tuyết, cô vừa lạnh vừa đói vừa khát. Ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, cô nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng vệ sinh. Lúc ấy trong trường đồn đãi nhà vệ sinh có ma nên cô sợ hãi co rúc vào một chỗ,hoảng hốt mà ngẩng đầu lên…sau đó nhìn thấy anh-Tô Lương Mặc.
©ô vẫn còn, khi ấy đối phương mím chặt môi mỏng đứng ở trước mặt của cô, tiếp theo đó không nói một lời cởi áo lông trên người xuống đắp lên người cô. Cơ thể lạnh buốt được bao bọc bên trong áo lông ấm áp, áo lông bên trong có mùi hoa oải hương riêng biệt của anh, còn cả nhiệt độ cơ thể mà anh lưu lại.
“Cảm ơn!” Cô mang đầy cản kích nói, khi đứng lên bởi vì thời tiết quá lạnh, chân tay tê dại lảo đảo ngã quy xuống đất, cô đỏ mặt ngượng ngùng xin lỗi: “Xin lỗi, làm bẩn áo khoác của cậu rÓI.
Cô nghĩ rằng anh sẽ tức giận, cái áo khoác này nhìn cũng biết là đồ đắt tiền. Nhưng đối phương một lời cũng không nói, cúi người xuống bế cô lên, cô lúng túng cúi đầu sát ngực, nghe được một giọng trầm thấp truyên từ trên đỉnh đầu xuống: “Đừng sợ, có tớ đây rồi”. Giây phút đó, trái tim cô đập loạn liên hồi dường như có điều gì đó không giống trước.
Từ Ôn Noãn Tình người cùng cô chung đụng sáng chiều đến bố mẹ, những người bạn cùng lớp khác không ai nhận ra sự mất tích của cô, chỉ có Tô Lương Mặc anh nhận ra sự biến mất của cô, hơn nữa còn tìm thấy và cứu cô ra ngoài.
Lương Tiểu Ý nhớ rất kĩ, đêm tuyết rơi đó, tuyết bay đầy trời, sân trường vô cùng yên tĩnh, ánh đèn đường lập lòe yếu ớt, cô được anh ôm vào trong lòng giống như cô công chúa được hoàng tử trân trọng.
Thế nhưng là về sau cô mới biết, thực chất Tô Lương Mặc tiếp cận cô chỉ vì muốn làm quen với người bạn thân Ôn Tình Noãn của cô.
Nhưng mà đã yêu rồi, tình cảm đã bỏ ra sao có thể tùy tiện mà lấy về chứ? Cô chỉ có thể vụng trộm mà yêu thầm anh, một người đã từng là bạn tốt của cô, còn một kẻ lại là người mà cô dùng cả đời để đi yêu. Đứng giữa hai người bọn họ khiến cô đau khổ vô cùng. Về sau, cô đến nơi đất khách quê người, chọn lựa cắt đứt liên lạc với bọn họ.
Nếu như không phải cô không còn nhiều thời gian, còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, cô cũng không chọn về nước. Nhưng không ngờ rằng, cô về nước chưa bao lâu Ôn Tình Noãn đã tìm tới cô.
Nếu khi ấy cô không nhận ca phẫu thuật này, có phải sẽ không cần chịu đựng sự sỉ nhục ngày hôm nay?
Đáp án là không biết.