Ngược Đãi Cô Vợ Nhỏ - Chương 2: 2: Dơ Bẩn Sao
– Ai cho em cái lá gan dám đánh tôi hả?
– Chú đã từng dạy tôi rằng, làm người thì nên biết giới hạn.
Vậy giới hạn của chú là ở đâu vậy, Tống Dịch?
Cô lấy đạo của người để trả cho người.
Cô đứng trước mặt hắn không chút sợ sệt, chỉ là đôi mắt đã ngân ngấn nước vì căm phẫn quá độ.
Bóng lưng hắn cao lớn phủ qua đầu cô, lại nhìn khuôn mặt tàn nhẫn của hắn phản chiếu qua tấm giương treo trên tường, chỉ cảm thấy trái tim đã nguội lạnh.
Thân thể cô run lên từng đợt, gương mặt xinh đẹp nhăn lại, tỏ vẻ đau đớn.
Bao nhiêu lâu nay cô nhẫn nhịn vì hắn, điệu bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện đó cô thực sự không muốn làm nữa.
Trái tim cô run rẩy, lồ ng ngực cô đau nhói.
Cô rất muốn mở miệng hỏi hắn.
Tại sao vậy Tống Dịch, tại sao lại đối xử với cô như vậy? Cô yêu hắn, hắn yêu cô ấy.
Cuối cùng người tổn thương lại chỉ có mình cô.
Thật nực cười!
Đến giờ phút này mà cô vẫn còn nuôi hy vọng về đoạn tình cảm ngu ngốc này.
Cô đã làm gì sai để phải chịu nỗi đau này.
Chẳng lẽ yêu một người là sai sao?
Chẳng lẽ mang khuôn mặt giống với người đó cũng là sai sao?
Nếu như đã không thể yêu cô vậy tại sao còn lấy cô?
Nếu như đã có người phụ nữ khác vậy thì đừng nên chạm vào cô mới phải.
Đó là đạo lý của một người chồng mẫu mực mà hắn đã từng dạy cô, chẳng lẽ hắn quên rồi sao?
Cho dù cô có yêu hắn đến nhường nào cũng không muốn để bản thân mình trở nên rẻ mạt đến như vậy, mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.
Cô yêu hắn không có nghĩa là hắn có quyền làm tổn thương cô.
Gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ kinh ngạc, hắn khẽ nhăn mày, cảm giác đau rát từ trên má đã nhanh chóng truyền tới.
Trong mắt hắn, mấy năm qua Tử Y từ một cô bé mười hai tuổi đến lúc trở thành một thiếu nữ, lúc nào cũng là dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Điều gì đã khiến cô thay đổi đến như vậy?
Tay hắn cuộn tròn thành hình nắm đấm cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào.
Vốn dĩ hắn tức giận lại trông thấy đôi mắt hoen đỏ như trực chờ sắp trào nước mắt.
Phút chốc hắn rối loạn không biết phải làm sao.
Thật đúng là phiền phức mà…!
Hắn nhẫn tâm lắm mà, làm gì có chuyện thương xót cho cô được?
Hắn sẽ không yêu cô, người hắn yêu chỉ có duy nhất một người nhưng người đó đã chết rồi.
Còn cô chẳng qua cũng chỉ là mang khuôn mặt của người hắn yêu mà thôi.
Hắn lạnh nhạt với cô cũng bởi vì mẹ hắn ép hắn lấy cô nhưng chẳng phải trước đây bà là người ngăn cản Bạch Chi đến với hắn sao?
Mẹ hắn dùng một số tiền bắt ép Bạch Chi rời xa hắn.
Cô trên đường đi đã gặp tai nạn và vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.
Cho nên hắn hận bà ấy có thể chọn cô, tại sao lại không chọn cô ấy? Nếu không thì hắn cũng đâu biến thành bộ dạng như bây giờ?
Lạnh lùng, vô tình.
Tàn nhẫn và độc đoán.
Yêu ư?
Tống Dịch này không bao giờ biết yêu là gì?
– Ra ngoài! Nếu lần sau em còn dám đánh tôi nữa thì đừng có trách.
Lòng dạ tôi sắt đá lắm, loại phụ nữ như em tôi không có hứng thú đâu.
Nghe hắn nói, cơn đau trong trái tim liền lập tức tràn đến, cô bật cười chua xót xoay mặt đi.
Thật quá đủ rồi!
Ánh mắt đỏ rực đầy nước, chính hắn là người đã nghiền nát trái tim cô.
Tử Y đi về nhà, bắt gặp mẹ chồng đang ngồi ở phòng khách.
Cô vừa trở về bà liền nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, đôi mắt sưng húp, đôi chân bị phỏng đau nhưng cô vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn đi từng bước về nhà.
– Con có hận ta không, Tử Y?
Không, cô biết oán trách ai bây giờ? Là cô bị bố mẹ ruột vứt bỏ.
Hắn như là tia sáng duy nhất trong cuộc đời của cô, là hắn đã cứu vớt cô qua những tháng ngày tăm tối nhất mà.
Nếu rời khỏi đây, cô làm gì còn nơi nào để đi chứ?
Một đứa trẻ không ai cần, một đứa trẻ không ai yêu.
Con đường phía trước đối với cô chỉ là một màn sương đêm tăm tối không có lối thoát.
– Không, tất cả đều là do con lựa chọn, con không trách ai cả.
…!
Nửa đêm, Tống Dịch mới trở về nhà.
Hắn nhanh chóng đi thẳng lên lầu, mở cửa đi vào phòng Tử Y, căn phòng một tháng nay hắn chưa từng đặt chân vào.
Căn phòng tối chỉ có ánh đèn lờ mờ, trên người nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Tử Y đang nằm trên giường, lúc chiều cô chỉ bôi thuốc sơ cho vết bỏng ở chân rồi mệt quá nên đã thiếp đi.
Tống Dịch giống như ác ma, hắn đi thẳng đến giường.
Bỗng nhiên, một bên nệm lún xuống, môi cô nhanh chóng bị ai đó hung bạo chiếm lấy, Tử Y giật mình từ trong cơn mơ tỉnh dậy.
Nhìn thấy khuôn mặt của hắn hiện rõ dưới ánh đèn, cô hoảng loạn dùng hết sức đẩy hắn ra, không ngừng lùi lại về sau.
– Chú làm gì vậy?
– Tôi bị trúng thuốc rồi.
Mau giúp tôi!
– Không, đi mà tìm người tình của chú.
Cô ta sẽ giúp chú.
Đừng dùng đôi môi dơ bẩn đó chạm vào người tôi.
– Hừ, dơ bẩn sao?.