Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng - Chương 2
Tôn Bân Úc chờ 2 phút mà không thấy Lương Thần nói gì nên hỏi.
Kem Khoai Môn: “Em kết bạn chưa?”
[Xin lỗi, đối phương đã mở xác nhận kết bạn, bạn chưa phải là bạn bè. Vui lòng gửi yêu cầu kết bạn trước, sau khi đối phương xác nhận thì có thể bắt đầu trò chuyện.]
Tôn Bân Úc: “???”
Trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Bà cô, sao em cũng cho anh vào danh sách đen rồi?”
Lương Thần: “Cũng?”
Tôn Bân Úc cảm thấy chuyện này quá thể mất mặt nên đành nói cho qua: “Hahaha được rồi, đừng náo loạn nữa, em đã thêm bạn anh vào chưa?”
Lương Thần đứng dậy cho dãn gân cốt, khởi động máy chạy bộ ở ban công rồi chỉnh tốc độ chậm như đi bộ.
“Không thêm, ai biết anh tìm cho em loại người gì.”
Tôn Bân Úc: “Bà cô ơi, sao lại nói vậy?”
Lương Thần: “Khách quý của trang Trân Ái không phải là một tên đàn ông đang ở mức độ cực kỳ đói khát sao?”
Tôn Bân Úc: “???”
Tôn Bân Úc không tắt điện thoại mà trực tiếp mở WeChat.
Trong WeChat, Lục Cảnh luôn có chú thích nên dù Lục Cảnh có đổi tên cũng không hay biết.
Cái vừa thấy cũng thật là.
Nam khách quý của trang Trân Ái.
Tôn Bân Úc ngượng ngùng nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi….đây thật sự là người bình thường, em biết đấy, hiện tại bọn trẻ toàn thích đùa kiểu này…”
Lương Thần cười nói: “Em biết, em chỉ là tìm anh trút giận mà thôi, em còn có thể không tin anh tìm được người hay sao?”
Tôn Bân Úc: “???”
Sau khi cúp máy Tôn Bân Úc hỏi Lục Cảnh.
Kem Khoai Môn: “Sao cậu lại để nickname WeChat như thế?”
Herman: “…”
Kem Khoai Môn: “?”
Lục Cảnh đặt điện thoại xuống, chân đạp một cái, ghế liền xoay 180 độ đối diện bàn đọc sách phía sau.
“Lưu Nhị, tôi đói rồi, đi mua gà chiên cho tôi.”
Người mang kính đang vùi dầu đọc sách không ngẩng đầu lên: “Tôi cho cậu cơm hộp nhé.”
Lục Cảnh: “Không, cậu đi mua cho tôi.”
Lưu Nhị nhìn ra ngoài cửa sổ đã đen kịt: “Bây giờ?”
Lục Cảnh: “Ngay bây giờ và ngay lập tức.”
Lưu Nhị khó chịu xoay lưng, định lấy ngũ quan hung thần dọa Lục Cảnh nhưng không ngờ Lục Cảnh dùng 2 ngón tay cầm điện thoại lắc qua lắc lại.
Khí thế toàn thân Lưu Nhị sụp đổ hoàn toàn. Bại rồi!
Là hắn có lỗi với Lục Cảnh.
Hai hôm trước, 4 người ở phòng 420 tắt đèn lên giường nằm.
Đội trưởng đội bóng rổ của trường Chu Châu theo thói quen lại bắt đầu nói về các em gái.
“Không phải tôi nói chứ, các em gái của học viện Ngoại Ngữ là thứ mà học viện Khoa Học Máy Tính của chúng ta không thể sánh được, chỉ cần đứng ở hàng trước thôi mà tôi có thể đập liên tiếp 10 quả không cần nghỉ!”
Hà Diệp lập tức từ đầu giường lăn đến cuối giường, chọc vào chân Chu Châu.
“Thế có nhìn thấy hoa khôi của học viện Ngoại Ngữ không?”
Chu Châu hỏi: “Tề Kỳ?”
Hà Diệp: “Đúng vậy, chính là em ấy.”
Chu Châu: “Thấy chứ, hôm nay em ấy còn đến tìm tôi.”
Hà Diệp cùng Lưu Nhị đồng thời cả kinh cảm thán: “A, thằng nhóc cậu có triển vọng rồi nha!”
Chu Châu chớp chớp mắt quyến rũ một cách hắc ám: “Không phải thế”
Hà Diệp hỏi: “Sau đó thì sao? Em ấy tìm cậu nói chuyện gì?”
Chu Châu ngồi dậy, chăn trượt xuống để lộ cơ bắp rắn chắc.
“Em ấy ngượng ngùng đi đến nói với tôi là học trưởng chơi bóng rổ giỏi quá…”
Chu Châu mô phỏng lại cực kỳ kinh tởm kết hợp với giọng điệu thô thiển, Hà Diệp cùng Lưu Nhị lập tức cười bò ra, Lục Cảnh không nhịn được liền mắng hắn: “Đến mùa xuân còn cả một mùa đông, cậu lên cơn động dục cái gì?”
Hà Tiệp cười xong hỏi: “Sau đó thế nào? Thế nào nữa?”
Chu Châu lại lập tức nhập vai, giọng nói léo nhéo: “Học trưởng, anh vừa rồi thật sự rất đẹp trai đó nha… Cho nên…”
Chu Châu tạm ngừng, Hà Tiệp cùng Lục Nhị trong lòng thấp thỏm cùng gióng tai lên nghe.
Chu Châu chợt thay đổi biểu tình, quay về giọng nói bình thường: “Học trưởng, anh có thể cho em xinWeChat của Lục Cảnh được không?”
…
…
Ngay tức khắc, trong cái phòng nhỏ ký túc xá truyền ra một tràng cười rung trời.
Lưu Nhị chọc ngoáy: “Biết ngay mà, cậu sao có thể gặp được chuyện tốt đến thế? Ha ha ha….”
Lục Cảnh cười hỏi: “Câu chưa cho phải không?”
Chu Châu: “Tất nhiên chưa cho, mà nói thật, cậu không định suy nghĩ thêm chút nào sao? Tề Kỳ thật sự rất xinh đẹp!”
Lục Cảnh xoay người, lười nhác trả lời: “Chuyên tâm học hành, không được buông thả bản thân.”
Chu Châu bò đến cuối giường vừa hay có thể sờ đầu Lục Cảnh: “Không phải, Tề Kỳ người ta đến tìm tôi hai lần rồi và có vẻ sẽ đến tìm nữa, tôi từ chối người ta hoài cũng ngại, không tốt cho lắm.”
Lục Cảnh mơ mơ màng màng nói: “Vậy cậu nói tôi không đồng ý là xong.”
Chu Châu: “Thế này cũng quá ác rồi đấy?”
Lục Cảnh mơ mơ màng màng ừ một tiếng, “Trước kia vì quá nhân từ mà cho người ta WeChat, rồi bây giờ ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, thật phiền phức.”
Lưu Nhị trong đầu chợt lóe lên một sáng kiến: “Lục Cảnh, tôi có một cách, có thể giúp cậu giải quyết phiền não!”
Lục Cảnh lúc này buồn ngủ đến độ mắt đã không mở nổi, không biết Lưu Nhị nói gì, ừ hử hai tiếng cho có lệ rồi thôi.
Lưu Nhị cho rằng Lục Cảnh đã đồng ý liền bảo Chu Châu: “Nhanh, mang điện thoại của cậu ta ra cho tôi.”
Chu Châu lấy điện thoại bên cạnh gối của Lục Cảnh đưa cho Lưu Nhị.
Lưu Nhị xuống giường nhận lấy, nhập mật mã, mở khóa thành công.
Loay hoay gõ gõ hết một phút rồi đưa điện thoại cho Chu Châu.
Chu Châu vừa nhìn đã cười đến rung cả giường.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời chói chang chiếu rọi vào trong phòng ký túc xá, đánh thức các sinh viên của Nam Đại.
Mà Lưu Nhị lại bị một cơn gió lạnh làm cho tỉnh giấc.
Mở căng mắt nhìn đã thấy Lục Cảnh đứng trước mặt. Với lợi thế chiều cao mà Lục Cảnh có thể mặt đối mặt với Lưu Nhị ở trên giường.
Mặt Lục Cảnh đen như Quan Công.
“Bà nó!”, Lưu Nhị hỏi, “Sáng sớm cậu làm trò gì thế?”
Lục Cảnh không nói lời nào, đưa bàn tay với các khớp xương cầm điện thoại đưa đến trước mặt Lưu Nhị.
Lưu Nhị hít một hơi, dụi dụi mắt, “Ối dào… cậu không thích thì sửa lại là được mà.”
Lục Cảnh vẫn không nói gì, trong ánh mắt như có mũi tên sắp bắn.
Lưu Nhị có chút lơ mơ, kín đáo nháy mắt với Hà Tiệp và Chu Châu.
Nhưng hai người kia nhịn cười đến mặt mũi đỏ cả lên vẫn không nói lời nào.
“Cậu–“, Lục Cảnh chỉ vào Lưu Nhị, “Nguyên tháng này cậu làm trâu làm ngựa cho tôi.”
“Vì sao?”
“Vì xây dựng xã hội hài hòa, thực hiện giấc mộng Trung Hoa”
“Cái quỷ gì vậy?”
“19 đại (Đại hội Đảng Cộng Sản Trung Quốc lần thứ 19) nên trong tháng này không thể sửa nickname WeChat.”
Vì thế, cuộc sống làm nô dịch của Lưu Nhị tháng này cũng bắt đầu.
*
Lưu Nhị lấy áo khoác mặc vào, vẻ mặt tang thương, xuống lầu đi mua gà. Lục Cảnh ung dung xoay người, trả lời Tôn Bân Úc: “Bạn cùng phòng đùa dai.”
Tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được một yêu cầu kết bạn.
Lục Cảnh mở ra liền thấy nickname là một biểu tượng hình quả cam �
Lục Cảnh chấp nhận lời mời kết bạn, đối phương lập tức gửi tin nhắn tới. Cam Tử: “Xin chào, tôi là bạn của Kem Khoai Môn, phiền cậu đi đánh game kéo tôi theo với, cám ơn lắm lắm.”
Lục Cảnh nghĩ cũng khá lịch sự nhỉ.
Nam khách quý của Trân Ái: “Không có chi, tài khoản game của chị là gì để tôi thêm vào?”
Lương Thần: “lcalive”
Lúc này, Lưu Nhị đi mua gà xong trở về, Lục Cảnh lấy một miếng, phần còn lại thì Lục Nhị và Chu Châu chia đôi.
Hà Diệp sau khi tắm ra phát hiện gà một miếng cũng không còn tức đến lồi mắt.
“Các cậu có còn là người không?”
Không ai thèm để ý đến cậu ta.
Hà Diệp phẫn nộ mở máy tính nói: “Ăn gà!”
Lục Cảnh cũng mở máy tính: “Được đó, Lưu Nhị vào không?”
Lưu Nhị vừa rửa tay vừa trả lời: “Vào, tuy lúc nãy chưa cho lão Nhị ăn gà chiên nhưng đêm nay nhất định sẽ để cho cậu ăn gà, lão Chu chơi không?
Chu Châu cầm điện thoại nằm bò trên giường nói: “Không chơi, đi phun thuốc trừ sâu đi.”
Kỳ thực trong phòng ký túc này ngoài Lục Cảnh ra thì Chu Châu là người thích PUBG nhất, vậy nhưng đêm nay câu ta lại cầm điện thoại chơi Vương Giả Vinh Diệu, Hà Tiệp nhạy bén lập tức đánh hơi ra được có mùi gian tình.
“Chu Tử, chơi với em gái?”
Chu Châu dương dương tự đắc ý mà ừ một tiếng: “Chẳng lẽ không?”
Hà Diệp: “Đi đi đi, rủ vào cùng nhau đi ăn gà!”
“Không được.” Chu Châu nói, “Em gái sợ ăn gà quá khó.”
“Haizz!”, Hà Diệp nói, “Đến bao giờ mới có một em gái đến rủ tôi cùng đi ăn gà đây?”
Lưu Nhị mở máy tính, bật pbím tắt, nói: “Cậu cứ nằm mơ đi, có nam khách quý ở đây, dẫn theo em gái đến lượt cậu à?”
Hà Diệp: “Vấn đề là nam khách quý Trân Ái trước giờ chưa từng dẫn theo em gái nha…”
Lục Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua WeChat, nói: “Sắp, tôi đi 2 người.”
Hà Diệp hỏi: “Cậu làm gì?”
Lục Cảnh gối tay sau đầu, biếng nhác duỗi eo, “Dẫn theo em gái.”
Hà Diệp, Chu Châu, Lưu Nhị: “???”