Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 79: Quá Ngây Thơ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không điều tra ra được là đúng rồi, có lẽ cái cô tra ra được chỉ là cái người khác muốn cô tra ra được, nói trắng ra là, tên Vũ An Đức này chỉ là tên râu ria thôi.”
Trương Thiên Thành nói.
Vũ Linh Đan kinh ngạc, hai mắt nhìn xuống đất chằm chằm.
Thấy anh nói với dáng vẻ lạnh nhạt, thật ra Vũ Linh Đan rất muốn cãi lại.
Anh còn chưa hiểu được chuyện gì, sao lại kết luận qua loa như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng chưa hẳn là không có khả năng này.
Trong lúc nhất thời, Vũ Linh Đan cứng họng không trả lời được.
Trương Thiên Thành nhìn ra được suy nghĩ của cô, chỉ thấy người phụ nữ này vẫn còn quá trẻ, đấu với mấy gã hồ ly xảo quyệt này thì căn bản không phải là đối thủ.
“Cho nên, đừng suy nghĩ hão huyền, rồi cuối cùng mất mạng mà không hay biết.”
Trương Thiên Thành đổ chút rượu vang cuối cùng vào trong chén mình, nhẹ nhàng đúng đưa hai lần, uống một hơi cạn sạch.
Anh đặt chén xuống, nói: “Chuyện sổ sách, tôi sẽ giúp cô, coi như trả tiền rượu vang đêm nay, còn về chuyện khác thì đừng tìm tôi nữa”
Nói xong, Trương Thiên Thành đứng dậy trở về phòng.
Vũ Linh Đan hơi ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Thiên Thành, anh không thay áo ngủ, quần áo đơn giản nhưng sau khi anh mặc vào thì lại toát ra sức quyến rũ kì lạ.
Vũ Linh Đan không nhịn được gọi Trương Thiên Thành.
Lúc anh quay đầu lại, Vũ Linh Đan cười: “Thật ra vào lúc anh không tức giận vẫn rất dễ nói chuyện”
Khóe miệng Trương Thiên Thành cứng đờ.
Sắc mặt cũng cứng ngắc theo, lại nhìn cô mặt mày vui vẻ, Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, đúng là anh không thể hiền lành với người phụ nữ này.
Sau khi Vũ Linh Đan nằm xuống, nghe được tiếng đóng cửa cũng nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Việc này nếu có Trương Thiên Thành giúp mình thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Sáng sớm ngày tiếp theo, khi Vũ Linh Đan tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng Trương Thiên Thành.
Lúc ăn sáng cũng không gặp anh, xem ra đã rời đi từ sớm.
Cũng không gọi cô tiếng nào.
Trong lòng Vũ Linh Đan thầm mắng.
Dự án Thành Đức bắt đầu như thường lệ, Vũ Linh Đan chọn vị trí dự thính mà không trực tiếp tham dự, nhưng lần này mục tiêu Vũ Linh Đan chuyển từ trên người Lưu Đức Bình đến Vũ An Đức.
Người đàn ông này không khác lắm so với miêu tả của Công Nữ Hoàng San, ngồi ở vị trí xa Lưu Đức Bình nhất, vẻ mặt bình tĩnh ổn định, thỉnh thoảng cầm bút lên ghi chép đơn giản.
Đôi khi ông ta đối mặt với Vũ Linh Đan thì cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, không hề có chút cảm xúc dư thừa.
Một người đàn ông như vậy xuất hiện trong cuộc sống quả thật là một chuyện quá bình thường, có thể là người cô gặp ở trên đường, trong mười người thì có một, hai người như Vũ An Đức.
Vũ Linh Đan từ đầu đến cuối không hề nghĩ rằng ông ta có liên quan đến âm mưu đằng sau.
Có lẽ, Trương Thiên Thành cũng không phải chỉ là nói vu vơ, mà là thật sự biết được điều gì đó.
Tối hôm chỉ là nhắc nhở mình?
Nghĩ như vậy, trong lòng Vũ Linh Đan cảm thấy hơi hưng phấn.
Điện thoại trong túi rung lên, Vũ Linh Đan lòng tràn đầy mong đợi mở ra, kết quả là Trương Đức Phú.
Tối hôm qua Trương Thiên Thành dạy dỗ Trương Đức Phú không nhẹ, theo lý thuyết thì lúc này Trương Đức Phú hẳn đang ở bệnh viện, nhưng cậu ta cũng gọi điện thoại đến rồi, Vũ Linh Đan vẫn lén chuồn ra ngoài, nhận điện thoại.
Cô hơi gượng gạo, nhưng Trương Đức Phú đã lộ ra mặt vô lễ của cậu ta, vì thế nên thái độ của cô không lạnh lùng lắm, nhưng cũng không hề thân thiện: “Có chuyện gì sao?”
“Ha, Vũ Linh Đan!”
Trương Đức Phú trong điện thoại cười lạnh một tiếng, lập tức hẹn gặp Vũ Linh Đan.
Có lời nhắc nhở của Trương Thiên Thành vào tối hôm qua, tự nhiên Vũ Linh Đan cũng cảnh giác hơn, bèn hỏi, đối phương chỉ thản nhiên nói: “Tối hôm qua cô gọi điện Trương Thiên Thành tới phải không, cho nên coi như hai chúng ta hòa nhau, chuyện này tôi không muốn truy cứu cô nữa, nhưng ít nhất cô cũng phải đến thăm tôi một chút xem tôi có vấn đề gì không chứ.”
“Cậu đang ở bệnh viện?”.
Vũ Linh Đan hơi kinh ngạc một chút.
Trương Đức Phú ừ một tiếng, Vũ Linh Đan liền hỏi khi nào thì cậu ta xuất viện.
“Vào xế chiều hôm nay, nên nếu cô muốn tới thì tới nhanh lên, chuyện cô liên hợp với Trương Thiên Thành đối phó tôi, tôi sẽ giúp cô đè xuống.
Nếu không, Trương Thiên Thành sẽ không thể đi làm ở Tập đoàn Bạch Đằng một cách dễ dàng nữa đâu”
Trương Đức Phú nói dõng dạc trong điện thoại.
“Gửi địa chỉ cho tôi”
Vũ Linh Đan lạnh lùng nói.
“Nhớ cho kĩ, chỉ một mình cô đến thôi.
Tôi cũng không muốn lại bị Trương Thiên Thành đánh cho một trận, mất mặt một lần là đủ rồi.”
Trương Đức Phú cố ý dặn dò.
Vũ Linh Đan qua loa đáp lại, một giây sau đã nhanh chóng gọi điện thoại cho Trương Thiên Thành, kể lại chuyện của Trương Đức Phú.
“Cố định đi thật à? Rảnh lắm hả?”
.