Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 686: 686: Chương 688
Đức Phú vừa nghe ngay lập tức cười ha ha.Cũng không biết là anh có nghe hiểu châm chọc trong lời nói của Vũ Linh Đan hay không.
.AdvertisementKhông bao lâu sau, Đức Phú nâng ly rượu.
Tầm mắt Vũ Linh Đan nhìn qua Trương Thiên Thành phía bên kia, thấy Trần Anh Thư trang phục lộng lẫy, trang điểm quyến rũ.Đức Phú không khỏi cảm thán nói: “Thật không nghĩ tới, anh trai tôi có phúc phận tốt thể.
Nhiều năm như vậy còn có thể nối lại tình xưa với mối tình đầu.
Cô nói có phải hay không hả Linh Đan?”Vũ Linh Đan không nói gì.Đức Phú như thể nhìn thấy điều gì đó trong ánh mắt Vũ Linh Đan, Cười lên như muốn ôm Vũ Linh Đan nhưng lại bị Vũ Linh Đan tránh né.Đức Phú cũng không xấu hổ, sau đó Đức Phú rõ ràng dâng trào tự tin , thậm chí là tự phụ.Tựa như lúc trước lời anh nói với Vũ Linh Đan ngày xưa với bây giờ giống nhau chỉ tại tất đắc.Chẳng qua Trần Anh Thư xuất hiện, rõ ràng là giúp Đức Phú một đại ấn.
Lúc này Đức Phú nằm lấy cơ hội, ở bên cạnh nói với Vũ Linh Đan: “Anh vừa nghĩ, em nói xem chúng ta cũng gọi là có chút giống quan hệ kis.
Dù qua đi bao lâu cũng có thể gặp lại…!Linh Đan, anh rất nhớ em”Hai người đã hai tháng không gặp nhau.Lúc này Vũ Linh Đan cũng nghe nói Đức Phú trong công ty chỉnh đốn một phen, biểu hiện không kém hơn Trương Thiên Thành.
Có người nói, Đức Phú lúc trước vẫn luôn không có tiếng tăm gì là do bị Trương Thiên Thành chèn ép.Ngược lại Đức Phú không tỏ thái độ, giống như anh cam chịu.“Vu thị cùng Trương thị hợp tác không ít.
Linh Đan, anh nghĩ nếu chúng ta có thể ở bên nhau, chắc chắn làm cho Trường thị lớn mạnh hơn.
Kẻ hèn như Trương Thiên Thành chẳng tính là gì? Đức Phú dụ hoặc.Vũ Linh Đan thuận miệng hỏi một câu: “Anh có nghe nói về hạng mục trong tay Trần Anh Thư không?”Ánh mắt Đức Phú trầm xuống trở nên sắc bén.
Tuy rằng chỉ là thoáng qua nhưng vẫn bị Vũ Linh Đan thấy, không ngăn nổi cô nở một nụ cười lạnh.Xem ra cô đoán không sai, hạng mục trong tay Trần Anh Thư chính là miếng thịt béo bở.
Vũ Linh Đan nói thẳng: “Nhìn dáng vẻ Tổng giám đốc Trương cũng giống tôi đang cảm thấy hứng thú phải không?”“Có cảm thấy hứng thú hay không không quan trọng, quan trọng là nếu Trương ThiênThành lựa chọn Trần Anh Thư.
Hạng mục của Trần Anh Thư người khác không thể nào có được.”“So với những người đó, điều anh để ý hơn chính là làm thế nào có được em”Đức Phú cười tủm tỉm mà nói, nghiễm nhiên nhìn vật trong bàn tay.Vũ Linh Đan chịu sỉ nhục, ánh mắt bùng lửa giơ cánh tay lên.
Chỉ là bàn tay còn chưa hạ xuống đã bị Đức Phú đẩy đến góc tường.Đức Phú tựa sát vào, giống như đang hít mùi hương trên người Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng để cảnh cáo Đức Phú.Đức Phú không để bụng, nhắm mắt lại rồi mở ra.
Thâm tình nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, nói: “Linh Đan, nếu nhìn lại toàn bộ Trường thì còn ai có thể xứng đối với em?”.