Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 60: Phải Có Thành Ý
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lúc lâu sau, Trương Thiên Thành vẫn chậm chạp không mở miệng, Vũ Linh Đan thấy vậy chỉ có thể nói một cách cứng rắn: “Nếu như thành ý mà anh đang nói là chỉ cả Tập đoàn thì Tập đoàn Bạch Đằng chúng tôi sẽ sẵn sàng cố gắng hết sức, nhưng nếu như là những thứ khác thì sợ rằng tôi không có cách nào thực hiện được rồi.”
Trương Thiên Thành cười lạnh.
Thật ra Vũ Linh Đan đã chuẩn bị tâm lí từ lâu rồi, Trương Thiên Thành đã không chịu đầu tư, cho dù có đàm phán thất bại thì Vũ Phong Toàn cũng sẽ không làm gì mình được, sao cô lại phải tự đánh cược chính mình như thế.
Vậy thì nếu như Trương Thiên Thành muốn từ chối thì cứ từ chối đi.
Cuối cùng Trương Thiên Thành lại nói: “Đương nhiên là thành ý của Tập đoàn rồi, Giám đốc Vũ đừng quá tự tin!”
Ý anh là anh không có chút hứng thú nào với thân thể của cô.
Nếu là bình thường, Vũ Linh Đan chắc chắn sẽ tức giận vì đã bị làm nhục như thế này, nhất là khi vừa bị ai đó bắt ép tắm rửa.
Thế nhưng bây giờ tâm trạng của Vũ Linh Đan rất thoải mái, cả người đều dễ chịu, cô còn thấy mừng thầm.
Ngay sau đó, Vũ Linh Đan nở một nụ cười thật tươi, nói với Trương Thiên Thành: “Nếu được như vậy thì tôi yên tâm rồi, vậy không làm phiền Tổng giám đốc Trương nghỉ ngơi nữa”
Trương Thiên Thành vẫn giữ tư thế ngồi đọc báo, tuy rằng không ngẩng đầu lên, thế nhưng khi liếc qua nụ cười xán lạn như ánh nắng sau cơn mưa của cô, anh lại cảm thấy có gì kì lạ.
Người phụ nữ ngây thơ này nhất định đang tưởng rằng anh bỏ qua cho cô nhanh như vậy rồi.
Trương Thiên Thành vô cùng hài lòng, dù sao thì kịch vui vẫn còn ở phía sau.
Vũ Linh Đan vừa về đến công ty, Vũ Phong Toàn đã nhận được tin báo, thế là sai thư kí đứng đợi ở cửa thang máy.
Vì thế nên Vũ Linh Đan còn chưa kịp lên phòng làm việc của mình đã phải đi gặp Vũ Phong Toàn.
Vũ Phong Toàn cười vô cùng vui vẻ, giọng nói còn có vẻ đang trách móc: “Linh Đan, không phải bố bảo con nghỉ nửa ngày đi sao, bây giờ còn đi làm làm gì, mau thu dọn đồ đạc rồi đi về đi.”
Vũ Linh Đan lại nói thẳng vào chuyện chính: “Tổng giám đốc Trương đã biết được tình hình của dự án Thành Đức rồi, anh ta nói vẫn còn phải nghĩ lại về chuyện đầu tư, thế nhưng nhất định phải nhìn thấy thành ý của Tập đoàn Bạch Đằng”
“Thành ý?”
Vũ Phong Toàn ngây ra.
Hai mắt ông ta bắt đầu đánh giá Vũ Linh Đan từ trên xuống dưới một lượt, không cần nói cô cũng có thể hiểu rõ ý định của ông ta.
Vũ Linh Đan bỗng nhiên cảm thấy mình bị xem như là một món hàng, hơn nữa còn là loại hàng đã qua sử dụng, cô vội vã nói to, cắt đứt sự ảo tưởng của Vũ Phong Toàn: “Ý của Tổng giám đốc Trương là, trước đây dự án Thành Đức có sự thanh đổi lớn về nhân sự nên đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến bản thân dự án, anh ta cho rằng vấn đề là ở việc quản lí dự án”
“Quản lí thì có vấn đề gì chứ, bọn họ đều là những người bố đích thân chọn ra”
Vũ Phong Toàn buột miệng nói.
Nói xong, ánh mắt đang nhìn Vũ Linh Đan của ông ta cũng trở nên sắc bén và nghiêm khắc, ông ta quay về bàn làm việc và ngồi xuống rồi nói: “Những điều này là Tổng giám đốc Trương nói với con hay con nói với Tổng giám đốc Trương?”
Trong lòng Vũ Linh Đan chìm xuống, cô cảm thấy hơi bất lực, trực tiếp nói: “Đúng là con đã tìm hiểu về việc quản lí kinh doanh của dự án Thành Đức, những điều không được đúng con đã ghi hết vào trong tài liệu rồi, về việc tại sao Tổng giám đốc Trương lại nhắc đến việc này, con cũng không rõ nữa”
“Tài liệu ư, đưa đến đây để bố xem”
Lúc này Vũ Phong Toàn mới nhớ ra đúng là Vũ Linh Đan đã đưa tài liệu lên, đột nhiên ông ta cảm thấy tụt hứng.
Lúc Vũ Linh Đan đi gặp Trương Thiên Thành, cô đã cất những tài liệu liên quan đến dự án Thành Đức vào trong túi, đến bây giờ tiện thể lấy ra luôn, để trên bàn làm việc của Vũ Phong Toàn.
“Con cho rằng Tổng giám đốc Trương không chỉ lo lắng về mặt quản lí, nhiệm vụ cấp bách mà chúng ta cần thực hiện bây giờ là điều chỉnh lại nội bộ, như vậy mới không ảnh hưởng đến việc tiêu thụ.” Vũ Linh Đan đề nghị.
“Những việc này bố sẽ suy nghĩ, có thời gian đích thân bố sẽ nói chuyện với Tổng giám đốc Trương”
Vũ Phong Toàn mới mở tài liệu ra và lướt qua một lượt rồi lại đóng vào, ông ta ngẩng đầu lên nói với Vũ Linh Đan.
Rõ ràng Vũ Phong Toàn không tin tưởng Vũ Linh Đan, cô đè nén hết sự tủi thân và oan ức lại, nói: “Con cũng nghĩ rằng chuyện này gặp mặt trực tiếp Tổng giám đốc Trương để nói chuyện thì sẽ hợp lí hơn.”
“Thế nhưng lần này con đã vất vả rồi Vũ Linh Đan, có thể giải quyết được vấn đề về dự án Thành Đức cũng có một phần công lao của con.” Vũ Phong Toàn vội vàng nói.
Vũ Linh Đan cười cười, không trả lời.
“Thật ra bố cũng đã mở một cuộc họp với các cổ động để bàn về vấn đề của dự án Thành Đức, thế nhưng bây giờ vẫn đề vẫn chưa được rõ ràng, không được mọi người xem trọng.
Lần này con chỉ cần làm Tổng giám đốc Trương yên tâm thì nhất định sẽ giải quyết được vấn đề một cách hoàn hảo”
Vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn đẩy việc này lên người của Vũ Linh Đan, Vũ Phong Toàn nhất quyết không để cho cô đứng ngoài việc này.
Vũ Linh Đan chau mày: “Như vậy sợ rằng không hay, Tổng giám đốc Vũ cứ gặp trực tiếp Tổng giám đốc Trương…”
“Bố cũng chỉ là người lướt qua mà thôi, người phụ trách chính của dự án này vẫn là con, đương nhiên con ra mặt sẽ hợp lí hơn rồi.”
Vũ Phong Toàn lại nở một nụ cười, đôi mắt nheo lại nhìn về phía Vũ Linh Đan: “Bố nghĩ, hay là tối nay con lấy tư cách cá nhân để mời Tổng giám đốc Trương đến nhà ăn cơm”
“Tổng giám đốc Trương không đồng ý đâu.”
Vũ Linh Đan trực tiếp từ chối.
Cô có thể đoán ra được ý đồ của Vũ Phong Toàn, Trương Thiên Thành đương nhiên cũng không ngốc, nghĩ đến cảnh nhục nhã ban nãy, cô lại cảm thấy buồn nôn vì sức nịnh bợ của Vũ Phong Toàn.
“Con còn chưa gọi điện, làm sao biết là Tổng giám đốc Trương sẽ từ chối.”
Vũ Phong Toàn nhận ra giữa hai người vẫn còn gì đó, đương nhiên sẽ tìm mọi cách để lợi dụng điều này.
Dưới ánh mắt dịu dàng mà đầy nghiêm khắc của Vũ Phong Toàn, Vũ Linh Đan đành phải cầm điện thoại lên, run rẩy gọi cho Trường Thiên Thành.
ít nhất thì lần này sẽ không phải chịu nhục nhã ngay trước mặt anh.
Bị từ chối thì thôi vậy.
“Phải cười”
Người đầu bên kia còn chưa nhấc điện thoại lên, Vũ Phong Toàn đã ở một bên làm đủ mọi biểu cảm, nói với Vũ Linh Đan.
“Tổng giám đốc Trương.”
Vũ Linh Đan nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả đang khóc, giọng nói cũng mất tự nhiên.
Người bên kia đương nhiên thẳng thừng hỏi lại: “Có việc gì?”
“Cái đó…!Tối nay anh có bận không?”
Vũ Linh Đan vừa nói xong đã muốn tự tát vào miệng mình một cái, nghe cô nói như là tự cô muốn hẹn Trương Thiên Thành vậy.
Quả nhiên, giọng nói nhẹ nhàng của Trương Thiên Thành bên kia điện thoại vang lên, thậm chí cô còn nghe ra được ý cười trong giọng nói của anh: “Cô muốn hẹn tôi?”
“Không có!”.
Vũ Linh Đan nhanh chóng phủ nhận, cô nhìn về phía Vũ Phong Toàn.
Nhìn thấy vẻ mặt tồi tệ của lão già ấy, cô cũng không còn cách nào đành phải mặt dày tiếp tục nói: “Nhưng mà, Tổng giám đốc Vũ muốn mời anh đến nhà ăn tối, nếu như Tổng giám đốc Trương không có thời gian thì tôi sẽ từ chối giúp anh.”
Vũ Linh Đan nói xong rồi đứng chờ Trương Thiên Thành nói
.