Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 514: 514: Toàn Thân Toát Ra Vẻ Hồn Xiêu Phách Lạc
- Home
- All Mangas
- Mất Rồi Xin Đừng Tìm
- Chương 514: 514: Toàn Thân Toát Ra Vẻ Hồn Xiêu Phách Lạc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bartender nhận thấy có lẽ trong lòng hắn đã biết rõ, nhưng lại không muốn nói rõ về vấn đề này rõ ràng, vì vậy liền chuyển sang chủ đề khác không liên quan:
“Khi thấy cô ấy cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, hắn sẽ tức giận”
“Khi thấy cô cùng người nam nhân khác cười cười, nói nói, hắn sẽ hận không thể xông lên hung hăng đánh tên nam nhân kia một trận”
“Nhưng khi cô ấy chịu ủy khuất, lại luôn là người lại luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho cô ấy”
“Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, khi cô ấy gặp nguy hiểm, hắn sẽ liều lĩnh lao về phía trước bảo vệ cho cô.
”
Trong vô thức, Trương Thiên Thành liếc nhìn cánh tay của mình.
Khi chiếc xe phóng đến, trái tim anh trống rỗng, lý trí thường ngày giờ đây không hiệu quả, anh chỉ cần Vũ Linh Đan được sống.
“Nếu những điều này trở thành bản năng quen thuộc, vậy thì cái này là tình yêu, yêu một người chính là không can tâm để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, chính là không nguyện ý cho bất kỳ kẻ nào chia sẻ tình yêu này của mình”
“Nếu tôi thực sự đã yêu, vậy làm sao tôi có
“Khi thấy cô cùng người nam nhân khác cười cười, nói nói, hắn sẽ hận không thể xông lên hung hăng đánh tên nam nhân kia một trận”
“Nhưng khi cô ấy chịu ủy khuất, lại luôn là người lại luôn là người đầu tiên đứng ra che chở cho cô ấy”
“Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, khi cô ấy gặp nguy hiểm, hắn sẽ liều lĩnh lao về phía trước bảo vệ cho cô.
”
Trong vô thức, Trương Thiên Thành liếc nhìn cánh tay của mình.
Khi chiếc xe phóng đến, trái tim anh trống rỗng, lý trí thường ngày giờ đây không hiệu quả, anh chỉ cần Vũ Linh Đan được sống.
“Nếu những điều này trở thành bản năng quen thuộc, vậy thì cái này là tình yêu, yêu một người chính là không can tâm để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào, chính là không nguyện ý cho bất kỳ kẻ nào chia sẻ tình yêu này của mình”
“Nếu tôi thực sự đã yêu, vậy làm sao tôi có thể làm tổn thương cô ấy”
Trương Thiên Thành trầm ngâm một mình.
“Đó là do anh đã sai, cách anh yêu cũng sai, thậm chí chính anh cũng không nhận ra vấn đề này.
”
Tên bartender nói đúng, trực tiếp chỉ ra tâm bệnh của Trương Thiên Thành.
Nhưng Trương Thiên Thành không muốn tin vào điều này, hắn thà nói mình hận Vũ Linh Đan nhiều hơn, muốn kiểm soát nhiều hơn là nói đến vấn đề tình yêu.
“Tại sao lại ghét cô ấy, nếu đã không liên quan, lấy cớ gì để kiểm soát cuộc sống của cô ấy”
Tên Bartender liên tục chỉ ra những những sơ hở trong lời nói của anh, chỉ cho anh một bài học nhớ đời.
Bước ra khỏi quán bar, Trương Thiên Thành như người mất hồn, toàn thân toát ra vẻ hồn xiêu phách lạc.
Thấy vậy, Trần Đức Bảo lo lắng hỏi một câu, nhưng Trương Thiên Thành lại thờ ơ hỏi: “Tình yêu là gì?”.
Trần Đức Bảo sững sờ.
Nhưng thân là trợ lý của Trương Thiên Thành, cậu ta cũng rất nhanh liền đoán được mấu chốt của vấn đề, liền cười cười nói: “Yêu, chính là làm cho cậu khi nhớ tới người ấy, cậu cũng sẽ mỉm cười.
Khi cô ấy xuất hiện tại trước mặt cậu, tất cả không thoải mái đều sẽ ném đến sau đầu”
Cải đáp án này, so với tên bartender kia khác hoàn toàn khác nhau.
Trương Thiên Thành nghĩ nghĩ, cho là tên pha rượu kia nói bừa đi.
.