Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 467: 467: Như Kim Châm Đâm Vào Mắt
Vũ Linh Đan ngáp một cái, bắt đầu đứng dậy nói: “Tôi hơi buồn ngủ nên vào phòng trước đây, anh ăn xong rồi thì đi nhé!
“Xem ra cô với Phan Bảo Thái cũng không căng thẳng gì?
Trương Thiên Thành tự nói với mình, ở phía sau bổ xung thêm một câu.
“Tổng giám đốc Thành, tình cảm riêng tư của tôi không phiền anh phải phí tầm.
Anh vẫn nên nghỉ ngơi đi”
Vũ Linh Đan lại ngáp một cái, giọng nói có chút châm biếm.
Sao cô cứ cảm thấy hôm nay Trương Thiên Thành không hề cáu kỉnh mà lại biến thành một người có hơi khó hiểu rồi nhỉ.
Trương Thiên Thành chỉ mỉm cười, thái độ vẫn hòa bình như cũ.
Nhưng lúc Vũ Linh Đan đi tắm thì đột nhiên ánh mắt Trương Thiên Thành trở nên u ám.
Anh không cáu kỉnh với Vũ Linh Đan, chẳng qua chỉ vì không muốn mối quan hệ giữ mình với Vũ Linh Đan trở nên căng thẳng.
Thực ra giống như hôm nay, Trương Thiên Thành đã cảm thấy không tồi.
Tuy nhiên, cuộc gọi của Phan Bảo Thái hiển thị trên di động như kim châm đâm vào mắt anh.
Trương Thiên Thành không chút do dự nhận cuộc gọi, nghe giọng nói dịu dàng bên trong như hai người khác nhau khi đối diện với anh, Trương Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, Linh Đan đang tắm, làm ơn nửa đêm hôm đừng gọi những cuộc gọi này”
“Cậu là ai?”.
Trong điện thoại, Phan Bảo Thái mới hoàn tất thăm hỏi thì lại nghe giọng nói của một người đàn ông xa lạ, lập tức trở nên cảnh giác.
Trương Thiên Thành lại cười lạnh lần nữa.
Không đợi trả lời, Phan Bảo Thái đã nhanh chóng phản ứng lại: “Cậu là Trương Thiên Thành”
“Đương nhiên là tôi rồi, cúp đây.”
Trương Thiên Thành nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.
Không đến mười giây sau, di động lại vang lên nữa.
Lần này vì
không để Vũ Linh Đan phát hiện nên Trương Thiên Thành cầm lấy điện thoại đến ban công rồi mới nhận cuộc gọi.
“Trương Thiên Thành, sao cậu lại ở chỗ Vũ Linh Đan, tôi muốn Vũ Linh Đan nhận điện thoại.”
Trong điện thoại, rõ ràng Phan Bảo Thái đã tức đến mức thở hổn hển.
Trương Thiên Thành giương mắt nhìn ra xa, một ráng mây đỏ khiến nửa vòm trời nhiễm thành màu đỏ, giống như từng được tắm máu vậy.
“Không phải đã nói cô ấy đang tắm, không tiện nghe điện thoại rồi sao?”
Trương Thiên Thành lạnh nhạt nói.
Trong điện thoại yên lặng mấy giây, sau đó Phan Bảo Thải hồi phục lại bình tĩnh, hạ giọng châm biếm nói: “Tổng giám đốc Thành ở công ty trăm công ngàn việc, thật không ngờ còn có thể thong dong nhàn nhã như vậy.”
“Chút thời gian này vẫn có, hoặc cũng có thể nói, anh cảm thấy chút thủ đoạn này của anh có thể kéo tôi xuống nước sao?” Trương Thiên Thành không để bụng, trong lời nói không hề che giấu sự khinh thường của mình..