Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 284: Thật Sự Nổi Giận À
Vũ Linh Đan ngượng ngùng rời khỏi lòng Trần Tuyết Nhung, tiếp tục ăn cơm, thuận miệng nói: “Mẹ, sao mẹ không nghĩ đến chuyện sinh một đứa con với chú Bùi.”
Trần Tuyết Nhung khựng lại, vẻ mặt hơi xấu hổ.
Vũ Linh Đan lại rất bình tĩnh nói: “Đây cũng không phải là chuyện xấu hổ.
Con nghĩ nếu mẹ có thể sinh một đứa con cho chú thì chắc chắn chú ấy sẽ vui lắm.
Dù sao chú ấy rất yêu mẹ mà.”
Chuyện này không phải là đồn đãi, cũng không phải phỏng đoán bậy bạ của Vũ Linh Đan.
Lúc trước, Bùi Văn Cường điên cuồng theo đuổi Trần Tuyết Nhung khiến không ít truyền thông đưa tin ầm ầm.
Mặc dù bà Bùi lấy cái chết để đe dọa, nhưng vẫn không thể ngăn cản quyết tâm cưới Trần Tuyết Nhung của Bùi Văn Cường.
Cuối cùng, Bùi Văn Cường đưa ra yêu cầu cắt đứt quan hệ với gia tộc mới cưới được Trần Tuyết Nhung, sau này ván đã đóng thuyền, bà cụ thấy không cản được nữa nên đành phải chấp nhận.
Có lẽ chính vì chuyện này mà bà cụ vẫn canh cánh trong lòng, cho nên mới đối xử khắc nghiệt với Trần Tuyết Nhung.
“Con đừng nói nữa.” Trần Tuyết Nhung bỗng nổi giận.
Vũ Linh Đan sửng sốt, nhận thấy mình vừa nói sai rồi.
Trần Tuyết Nhung im lặng ăn cơm, không hó hé về chuyện sinh con.
Vũ Linh Đan cũng biết điều.
Ăn cơm xong, hai mẹ con một người lau bàn, một người rửa chén, làm xong thì ai nấy về phòng.
Ban đêm, Vũ Linh Đan vẫn gọi điện thoại cho Trương Thiên Thành.
Cho dù muốn cắt đứt quan hệ thì cũng phải nói cho rõ.
Cô còn muốn cảm ơn Trương Thiên Thành về cái USB, đồng thời xin lỗi về vụ Ngô Trường Sinh.
Nhưng kết quả là Trương Thiên Thành trực tiếp tắt máy.
“Thật sự nổi giận à?” Vũ Linh Đan thều thào.
Cô chưa bao giờ biết lại có người đàn ông nhỏ mọn đến mức này.
Mình đã chủ động gọi điện thoại nhiều lần, coi như là hạ cái tôi xuống, sao người đàn ông này lại không biết thuận theo chứ
Cô tức giận suy nghĩ một đêm mà vẫn không có kết quả, ngược lại không ngủ yên giấc, buổi sáng không tình nguyện bị Trần Tuyết Nhung vực dậy, nhắm mắt bắt đầu thử lễ phục mới.
Trần Tuyết Nhung đã thay lễ phục đuôi cá bằng ren, tay áo dài đến khuỷu, dây chuyền kim cương phối hợp với vòng tai cùng bộ trông vô cùng bắt mắt.
Bà khom lưng, bắt đầu kéo khóa cho con gái, đồng thời nói: “Mẹ không biết số đo của con nên cố ý mua thêm hai món, không ngờ con lại mặc vừa in.”
“Con dễ mặc đồ mà.” Vũ Linh Đan tùy ý nói.
Trước kia Vũ Hải Yến cũng có lễ phục mặc không vừa, chắc vứt đi thì tiếc nên cho Vũ Linh Đan.
Cô không kén chọn, bất kể là áo ống hay hai dây, cô đều mặc vừa như in.
Vì thế Vũ Hải Yến thường xuyên nổi giận với Nguyễn Kim Thanh, quần áo cứ như là được đặt may riêng cho Vũ Linh Đan vậy.
Dần dà, Vũ Hải Yến thà cắt nát quần áo chứ không muốn cho Vũ Linh Đan được nổi bật.
“Vậy thì con cũng phải chuẩn bị thêm mấy bộ lễ phục cho mình chứ.
Con gái con đứa, dù sao cũng nên có mấy bộ lễ phục đẹp mắt…” Nói rồi, Trần Tuyết Nhung dừng lại một chút, buồn bã nói: “Nói ra thì đều là lỗi của mẹ, mẹ là mẹ con mà chưa bao giờ quan tâm con.
Thế này đi, mẹ sẽ tìm cho con thêm mấy bộ nữa, con chọn thử xem.”
“Không cần đâu mẹ, bộ này là được mà.” Vũ Linh Đan xoay một vòng trước gương.
Chiếc váy màu đen đơn giản hào phóng, một chuỗi pha lê đổ từ eo xuống mắt cá chân lắc lư theo động tác của cô.
“Mẹ, chiếc váy này đẹp lắm.” Vũ Linh Đan ca ngợi từ tận đáy lòng.
Trần Tuyết Nhung cố gượng cười: “Con thích là tốt rồi.”
Vũ Linh Đan sờ chất liệu vải, lại nhìn kiểu dáng, không nhịn được nói: “Mẹ, chắc cái này đắt lắm nhỉ.”.