Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 274: Mẹ Không Phải Như Mẹ Nghĩ Đâu
Cô nói: “Chẳng qua con chỉ công bố chân tướng mà thôi, lúc đó tội danh của con cũng sẽ được rửa sạch, chẳng lẽ bố không vui mừng cho con sao?”
“Vui mừng cái búa! Vũ Linh Đan, tao cảnh cáo mày đừng xằng bậy, không được sự cho phép của tao, mày không được tổ chức cuộc họp báo!” Vũ Phong Toàn đe dọa.
“Tại sao?” Vũ Linh Đan hỏi lại, trái tim cô đã nguội ngắt.
Mặc dù đã sớm biết trong lòng Vũ Phong Toàn chỉ có hai mẹ con Nguyễn Kim Thanh, cô chỉ là kẻ dư thừa mà thôi.
Nhưng không ngờ người đàn ông này lại có thể bất công đến thế.
Cho dù mình bị oan uổng và sỉ nhục, nhưng khi gần phát hiện ra chân tướng, mình vẫn phải tự nuốt quả đắng.
Vũ Phong Toàn bắt đầu ấp úng, thật lâu sau mới ra lệnh bằng giọng gia trưởng: “Danh tiếng của nhà họ Vũ chúng ta đã đủ tệ rồi, chuyện này phải bị ém xuống.
Con đừng hòng gây sự nữa!”
“Được rồi, con sẽ suy nghĩ.” Vũ Linh Đan cười rồi cúp máy, ánh mắt trào phúng.
Cô đã sớm nhận thấy sắc mặt của Vũ Phong Toàn, thế nên bây giờ thất vọng cũng chỉ là bình thường.
Chẳng qua từ này về sau, lời nói của Vũ Phong Toàn sẽ không còn ảnh hưởng tới bất cứ quyết định nào của mình nữa.
Ông ta còn tưởng mình ghê gớm lắm hay sao mà đòi gọi điện thoại ra lệnh cho mình?
Vũ Linh Đan siết chặt USB, ánh mắt trở nên kiên định.
Lần này, bất kể phải trả giá cỡ nào, cô cũng sẽ không cho những kẻ ức hiếp mình tiếp tục sống sung sướng.
Cạch một tiếng, cửa mở ra.
Trần Tuyết Nhung xách mấy hộp quà đi vào, thấy Vũ Linh Đan ở nhà thì rất kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
Vũ Linh Đan bình tĩnh lại, giúp bà xách đồ, thuận miệng hỏi: “Mẹ mua mấy thứ này làm gì? Muốn gặp bạn bè à?”
“Ừ, có một người bạn thân của mẹ sắp sinh nhật, ngay ngày mai.” Trần Tuyết Nhung cười ấm áp, nhìn con gái nói: “Đúng lúc mai là cuối tuần, nếu con rảnh thì có thể đi cùng mẹ, coi như là đi chơi.”
Vũ Linh Đan khựng lại, không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ tham dự bất cứ trường hợp nào cùng Trần Tuyết Nhung, cho nên không biết gì về người bạn thân mà Trần Tuyết Nhung nói.
Nhưng nhìn nụ cười của bà, cô cũng biết người bạn này rất quan trọng với bà, coi như là an ủi trong cuộc hôn nhân thất bại của bà.
Ngay khi Vũ Linh Đan đang ngẩn người thì Trần Tuyết Nhung đã đến gần, cười tủm tỉm hỏi: “Con sao vậy?”
Vũ Linh Đan sợ đến mức tay run lên, nước chảy khắp bàn.
Vũ Linh Đan luống cuống tay chân, cuối cùng Trần Tuyết Nhung cầm khăn lau từ tay Vũ Linh Đan, lau bàn nói: “Mấy ngày nay mặc dù con hơi hoảng hốt, nhưng hôm nay lại về nhà sớm, có phải là công việc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không phải.” Vũ Linh Đan phủ nhận theo bản năng.
Nhưng sau đó, cô nhận thấy khi vạch trần chân tướng thì mình không thể giấu được nữa, bèn cúi đầu nói: “Con đã từ chức rồi.”
Sắc mặt Trần Tuyết Nhung thoáng thay đổi, giấu đi nụ cười.
Mặc dù lo lắng, nhưng bà không biết nên mở lời như thế nào, dù sao thì bà cũng không biết gì về công việc của Vũ Linh Đan, không biết cô gặp khó khăn trong công việc hay là làm việc không vui…
“Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu.
Chẳng qua con mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát thôi.
Chờ con nghỉ ngơi xong sẽ tiếp tục đi làm.” Vũ Linh Đan nhanh chóng an ủi Trần Tuyết Nhung, nhẹ nhàng vỗ vai bà an ủi: “Con không sao đâu.”
Trần Tuyết Nhung cười miễn cưỡng, dịu dàng nói: “Ừ, mệt thì nên nghỉ đi.”
Chỉ mong là mình suy nghĩ quá nhiều.
Ánh mắt Trần Tuyết Nhung hơi buồn bã, lau bàn rồi hỏi tiếp: “Con muốn đi cùng mẹ không? Vậy thì cũng có thể giải sầu.”.