Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 227: Thời Gian Không Còn Sớm Nữa Con Phải Trở Về
- Home
- All Mangas
- Mất Rồi Xin Đừng Tìm
- Chương 227: Thời Gian Không Còn Sớm Nữa Con Phải Trở Về
Nguyễn Kim Thanh trách cứ kéo Vũ Phong Toàn lại, oán trách nói: “Ông cũng đã nói, lâu lắm rồi Hải Yến mới chăm chỉ học tập, ông đừng đi quấy rầy con bé.
Ngày mai có thành tích lúc đó ông khen cũng chưa muộn.”
“Ha ha, bà nói cũng có lý.” Vũ Phong Toàn lập tức đồng ý gật đầu, sau đó lại ngồi xuống lần nữa.
Nguyễn Kim Thanh nói: “Ông ấy, kiếm khi có thời gian, ông nên ngồi tâm sự với Linh Đan đi.”
“Thời gian không còn sớm nữa, con phải trở về.”
Vũ Linh Đan vừa lúc đứng dậy.
Nguyễn Kim Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lại bám riết không tha: “Đã lâu như vậy con không về nhà, sao không ở lại nhà một đêm?”
“Đúng vậy, dì con nói đúng đấy.
Bố thấy đêm nay con ngủ lại nhà một đêm đi.
Chuyện tin tức bố sẽ bảo phòng quan hệ xã hội của Tập đoàn Bạch Đằng xử lý giúp con, vấn đề này không nghiêm trọng lắm.”
Vũ Phong Toàn dứt khoát nói.
Vũ Linh Đan đành phải gật đầu ở lại.
Chuyện tin tức là Dương Thanh My giở trò quỷ sau lưng, Vũ Linh Đan đã nói với Vũ Phong Toàn, Vũ Phong Toàn tất nhiên cho rằng Dương Thanh My nhằm vào Vũ Linh Đan là vì muốn lật đổ Trương Thiên Thành.
Giải quyết được vấn đề này, cơ hội tranh công đòi phần thưởng với Trương Thiên Thành tranh, Vũ Phong Toàn sao có thể bỏ qua.
“Con lên phòng trước.”
Khi Vũ Linh Đan đi qua phòng Vũ Hải Yến, cửa chỉ khép hờ, hoàn toàn có thể nhìn thấy Vũ Hải Yến đang ngủ trên giường.
Khóe miệng Vũ Linh Đan giật giật, đây đúng là chăm chỉ học tập.
Sau khi Nguyễn Kim Thanh đi lên phát hiện mình chưa đóng chặt cửa, lập tức đóng mạnh cửa lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan ngẩng đầu nhìn trời, cũng không nói thêm cái gì.
Ngược lại Nguyễn Kim Thanh giống như chột dạ, bất mãn đánh giá Vũ Linh Đan từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Đừng tưởng rằng như vậy là cô có thể làm hòa với Trương Thiên Thành.”
“Ai nha!”
Miệng Vũ Linh Đan phát ra một tiếng trả lời vô nghĩa.
Sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nguyễn Kim Thanh nói: “Cuối cùng cũng không cần giả vờ nữa, vừa nãy bà diễn kịch chắc là mệt muốn chết nhỉ?”
Nguyễn Kim Thanh không sợ Vũ Linh Đan chọc thủng da mặt mình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, khinh thường như trước: “Vũ Linh Đan, cô đắc ý không được vài ngày đâu.”
“Phải không?”
Vũ Linh Đan làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua dưới tầng, Vũ Phong Toàn vẫn ngồi trên sô pha uống trà, vẻ mặt nhàn nhã.
Nguyễn Kim Thanh cũng nhìn Vũ Phong Toàn theo cô, sau đó lông mày nhanh chóng nhíu lại.
Sau đó ngủ thẳng đến khi trời sáng.
Lúc tỉnh lại, còn có người gõ cửa, nói là dưới tầng đã chuẩn bị bữa sáng, bảo cô chủ đi xuống ăn cơm.
Vũ Linh Đan ngoài miệng lên tiếng, nhưng tận đáy lòng lạnh lẽo.
Hiếm khi nhà này nhớ rõ mình phải ăn sáng, còn cố ý phái người lên mời mình.
Những người này, hiện tại nhiệt tình như vậy, không phải là thừa nhận trước kia mình có bao nhiêu lạnh lùng sao?
“Linh Đan xuống rồi, mau ăn sáng, con xem bao lâu rồi con không ăn sáng ở nhà.”
Vũ Phong Toàn thân thiết gọi Vũ Linh Đan..