Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 172: Theo Tôi Lên Lầu!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Trương Thiên Thành, cô thực sự không muốn làm theo ý của anh.
“Đừng xấu hổ, chuyện này sớm muộn gì cũng bị người ta biết, đến lúc đó cho dù em có muốn giấu cũng giấu không nổi.
”
Trương Thiên Thành ở bên cạnh chấm dầu vào lửa, như muốn xác thực chuyện này trước khi Vũ Linh Đan mở lời.
“Được thôi.
”
Vũ Linh Đan cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Cô cúi đầu không nhìn Trương Thiên Thành, nhưng cô
hoàn toàn có thể đoán được vẻ tự đắc của anh.
!Trên thực tế thì Trương Thiên Thành lại chuyển sang vẻ mặt u ám, trừng mắt nhìn Trương Đức Phú ngây ngô.
Anh nhếch miệng, lạnh nhạt nói: “Bây giờ rõ rồi chứ? Vũ Linh Đan không chấp nhận lời cầu hôn của cậu là vì tôi”
“Còn nữa, phiền bà Trương đừng dùng mấy từ ngữ bẩn thỉu
đó với Vũ Linh Đan, nếu không tôi sẽ không vui đâu.
Nếu tôi không vui, sẽ có hậu quả như thế nào, bà Trương có thể nghĩ cho kī.
”
Trương Thiên Thành lạnh lùng nói.
Khí chất không giận mà uy, Trương Thiên Thành gần như không phát cáu nhưng lại khiến người ta không dám chất vấn, không dám từ chối.
Dương Thanh My rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cũng làm một cuộc thăm dò, mắt thấy điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện ba tỷ rưỡi kia, ngay lập tức vờ như không nghe thấy, trực tiếp quay người nói với Trương Đức Phú: “Chúng ta lên lầu đi”
Trương Đức Phú đứng tại chỗ, có chút không muốn đi.
Cho dù Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đều thừa nhận rồi, cậu ta vẫn không cách nào chấp nhận nổi chuyện này.
“Linh Đan, cho dù như thế nào đi nữa, tôi sẽ không buông em ra đâu.
”
Dương Thanh My thúc giục cậu ta vài lần, Trương Đức Phú không thể không đi lên lầu, nhưng trước khi bước lên, vẫn kịp làm một đòn phủ đầu.
Trương Thiên Thành cũng không phải loại dễ ức hiếp, dám có ý đồ với phụ nữ của anh này trước mặt anh, nghĩ rằng tính tình của anh tốt đến vậy à? Vì thế, Trương Thiên Thành không chút do dự phản kích lại: “Hậu quả của việc không buông, cậu gánh không nổi đâu.
”
Tay Trương Đức Phú nắm chặt thành quyền, tức tối nhìn Trương Thiên Thành, nhưng lại không nói được câu nào, khuôn mặt thâm xì đi vào thang máy.
Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cúi đầu nói tiếng cảm ơn anh.
Trương Thiên Thành nhét hai tay vào túi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo thường ngày, nâng đầu lên, hoàn toàn không nhìn Vũ Linh Đan.
Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng kiêu căng của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan bỗng dưng muốn cười.
Vũ Linh Đan nhất thời không kịp phản ứng lại.
“Cô yên tâm, những lời vừa rồi chỉ để chọc giận người phụ nữ già kia thôi, lẽ nào cô thật sự cho rằng tôi sẽ quay lại với cô sao? Người phụ nữ có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ngực to không não như cô không vừa mắt Trương Thiên Thành tôi!”
Sự do dự của Vũ Linh Đan trong phút chốc làm trái tim Trương Thiên Thành xao động, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ độc mồm độc miệng thường ngày.
.