Mất Rồi Xin Đừng Tìm - Chương 1
“Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành.
Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông – ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này..
“
Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông.
Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người.
Mọi người đều vô thức dõi theo anh.
Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành.
Anh vẫn lạnh lùng như vậy.
Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau.
Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất nhiều rượu rồi ôm hôn cô, nhưng vào giây phút sau cùng thì lại gọi tên người phụ nữ khác.
Vũ Linh Đan nhắm mắt, những ký ức kia tràn ngập trong đầu cô.
Cô chạy vào nhà vệ sinh, chân chừ nhặt que thử thai trong thùng rác lên, hai vạch màu đỏ trên đó như một lời mỉa mai trắng trợn đối với cô.
Cô cho que thử thai vào hộp rồi mới vứt đi, khẽ áp tay lên bụng mình, dường như cô có thể cảm nhận được sự sống mới xuất hiện trong đó.
Chỉ một lần thôi mà đã khiến cô mang thai rồi, Vũ Linh Đan đang buôn nhiều hơn là vui.
Trong mấy năm qua, rõ ràng cô đã kết hôn nhưng vẫn sống một mình trong căn biệt thự xa hoa này.
Từ sáng đến tối, tuy lòng cô bình lặng như nước nhưng cuối cùng vẫn nghĩ về anh.
Một luồng sáng chói mắt đột nhiên chiếu vào sân.
Từ chỗ của mình, Vũ Linh Đan có thể trông thấy người đàn ông đang bước xuống xe.
Anh đưa chìa khóa cho vệ sĩ rồi sải đôi chân dài, bước về phía bên này.
Tim Vũ Linh Đan đập rất nhanh, chỉ một bên mặt của Trương Thiên Thành đã đủ để khiến cô mất hồn.
Cô nhanh chóng xoa lớp bọt trên tay rồi rửa sạch, lại nhìn mình trong gương, thấy khuôn mặt đã sạch sẽ, lúc này cô mới bước ra ngoài.
Trước đó cô không biết Trương Thiên Thành sẽ quay về.
Bây giờ đang là giờ cơm tối, chẳng biết anh đã ăn chưa nữa.
Trương Thiên Thành từ cổng bước đến, dường như còn kéo theo một cơn gió lạnh lẽo ác liệt.
Áo sơ mi thẳng thớm bọc lấy dáng người cường tráng của anh, khuôn mặt tuấn tú được bao phủ bởi vẻ âm u và khó gần.
Vũ Linh Đan nhìn thấy anh, nhưng chưa kịp bước đến chào hỏi, Trương Thiên Thành đã tới trước mặt cô, nở nụ cười mỉa mai và lạnh lùng, lời lẽ càng thêm tàn nhẫn.
“Cô Linh Đan, ly hôn thôi.”
Câu nói này như một gáo nước lạnh, dập tắt tất cả niềm vui của Vũ Linh Đan.
Cả người của cô lạnh toát, không nhịn được mà run rẩy.
Trương Thiên Thành nói gì? Ly hôn ư? Không ngờ anh lại gọi cô là cô Linh Đan một cách xa lạ như vậy.
Hai chữ ly hôn tựa như con dao sắc bén cắt lên da thịt của Vũ Linh Đan, chỉ có Trương Thiên Thành mới có thể khiến cô tổn thương sâu sắc như vậy.
Cô cụp mắt, thấy rõ Trương Thiên Thành đang cầm đơn thỏa thuận ly hôn trong tay.
Trên đó là chữ ký cứng cáp mạnh mẽ của anh, dã tâm hừng hực.
Đúng vậy, không phải cô không biết người đàn ông này bạc bẽo và tàn nhẫn đến mức nào.
Ba năm trước, Trương Thiên Thành vẫn chỉ là một đứa con riêng không được chào đón.
Nhưng bây giờ, nhờ sự trợ giúp của nhà họ Vũ, anh đã “nghiễm nhiên hóa rồng, trở thành nhân vật được người người trong giới kinh doanh kiêng dè, đứng ở đỉnh cao quyền lực và tiền bạc, hô mưa gọi gió.
Tuy đã sớm biết rõ sự tàn nhẫn của Trương Thiên Thành, nhưng trong giây phút này anh vẫn khiến cô sửng sốt.
Vũ Linh Đan khịt mũi, cố nén sự ấm ức trong lòng, dè dặt nhìn anh, cô vẫn ôm chút hy vọng: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nghe thấy thế, sự bỡn cợt trong mắt Trương Thiên Thành càng rõ rệt hơn, người phụ nữ này đúng là giỏi giả vờ! Anh lạnh nhạt mở miệng, đánh nát sự yếu đuối của Vũ Linh Đan: “Chẳng phải cô vẫn muốn ly hôn ư? Đừng nói với tôi là cô có thể tha thứ cho việc chồng mình đi suốt ngày đêm không về nhé.
Nếu từ đầu đã lợi dụng nhau, vậy bây giờ tôi muốn trò chơi kết thúc rồi”
Trò chơi kết thúc.
Thì ra Trương Thiên Thành định nghĩa cuộc hôn nhân của bọn họ như vậy.
Bây giờ anh đã chiếm được Á Đông nên người vợ như cô không còn giá trị lợi dụng nữa.
Giới kinh doanh đồn rằng Trương Thiên Thành có thủ đoạn tàn nhẫn, đâu ai biết những thứ đó cũng được áp dụng với Vũ Linh Đan.
Nhưng Trương Thiên Thành đã bao giờ nghĩ rằng nếu không có cô, liệu anh có suôn sẻ như thế không? Nếu cô không thích anh, sao có thể bằng lòng bước vào nấm mồ hôn nhân này, nhốt mình trong thế giới của anh chứ? Nhưng anh chưa bao giờ nhìn đến cô, dù chỉ một giây.
Ly hôn ư? Cô không đồng ý! “Em không đồng ý Vũ Linh Đan cố giữ bình tĩnh, nói ra bốn chữ lạnh như băng.
Trương Thiên Thành không nhìn cô mà ngồi xuống ghế sô pha, rút thuốc ra châm.
Cách làn khói mờ ảo, dáng vẻ của anh vẫn lạnh lùng như Vậy.
“Vũ Linh Đan, về căn biệt thự này, còn cả những tài sản mà cô nên có, tôi sẽ chỉ cho nhiều hơn chứ không thiếu đâu”
Giọng điệu này như sự bố thí cuối cùng dành cho cô.
Anh nghĩ cô như thế à? Vũ Linh Đan cắn mạnh môi, toàn thân nhất thời run rẩy.
Dáng vẻ của Trương Thiên Thành rất cương quyết, cô biết anh là người nói sao làm vậy, e là chuyện này không cứu vãn được nữa rồi.
Nhưng đứa trẻ trong bụng cô thì phải làm sao đây, tại sao lại cứ phải là lúc này chứ…!Trương Thiên Thành lạnh lùng nhìn cô, trước mặt anh là hai bản thỏa thuận ly hôn, chỉ chờ Vũ Linh Đan ký tên.
Điều kiện mà anh đưa ra rất tốt, Trương Thiên Thành tin chắc rằng cô sẽ ký..