Mãi Ở Trong Lòng Anh - Chương 1: Gặp gỡ
Editor: Maruru
***
Đêm khuya.
Phòng cấp cứu của bệnh viện được thắp sáng rực rỡ.
Ba giờ trước, một bệnh nhân đã được gửi đến khoa cấp cứu. Tai nạn xe hơi, vỡ lá lách.
Kết thúc ca giải phẫu, Dịch Yên theo chủ nhiệm Trần trở lại văn phòng.
Sau khi thảo luận về ca giải phẫu vừa nãy, chủ nhiệm Trần xua tay: “Được rồi, về đi, hơn một giờ nữa em có thể tan tầm.”
Mấy ngày nay, nhiệt độ chợt giảm mạnh, cảm cúm hoành hành, Dịch Yên không cẩn thận cũng bị nhiễm bệnh. Làm việc hơn mười giờ liên tục, đầu cô dần nặng trĩu.
Chào chủ nhiệm Trần, cô rời văn phòng, trở lại phòng khám.
Bệnh viện buổi sáng rất ít bệnh nhân tới khám bệnh, hành lang vắng tanh.
Trong phòng tư vấn, hai y tá nhỏ thấy Dịch Yên bước vào, liền chào cô “Bác sĩ Dịch.”
Mặt nạ y tế màu xanh che gần hết khuôn mặt Dịch Yên, cô trả lời, giọng khàn khàn
“Bác sĩ Dịch, có phải cô bị cảm không? Hôm nay đến cơm tối cô cũng không động vào, cô có cần uống thuốc không?”
Dịch Yên kéo ghế ra ngồi xuống :”Không có gì, không nghiêm trọng đâu.”
“Vậy cô uống nước ấm nhiều một chút, dạo này có rất nhiều bệnh nhân ở khoa cấp cứu bị cảm. ”
“Ừ. “
Lúc tối không muốn ăn cơm, sau vài giờ, Dịch Yên cuối cùng cũng cảm thấy hơi đói.
Cô lấy điện thoại di động trong túi áo blouse trắng của mình, vuốt vuốt màn hình và nói: “Tôi gọi thức ăn ngoài, các cô có đặt luôn không?”
Hai y tá trực đêm đã sớm đói bụng. Hai y tá trong khoa cấp cứu này có quan hệ tốt với Dịch Yên, lập tức chạy qua để gọi ké.
Đặt xong cơm hộp cũng không thấy bệnh nhân bước vào. Dịch Yên đứng dậy uống một cốc nước ấm.
Ngồi trở lại bàn trong khi hai y tá nhỏ vẫn đang nói chuyện phiếm
“Kì nghỉ lễ vừa đến, người đến khoa cấp cứu khám bệnh càng nhiều. Giờ lại còn dịch cúm, làm liên tục không có thời gian nghỉ, bận muốn chết.”
“Đúng vậy, nghề nghiệp này của chúng ta nào có như vậy nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, lúc người khác nghỉ cũng chưa đến lượt chúng ta, mỗi lần xem bạn bè nghỉ cuối tuần, tôi thật sự hâm mộ.”
“Ài”, y tá nhỏ thở dài , nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thời tiết đã trở lạnh, mỗi ngày thức dậy đều lề mề rất lâu.”
“Thứ duy nhất có thể an ủi chúng ta bây giờ đó là ba tiếng nữa chúng ta có thể tan tầm rồi.”
Hôm nay Dịch Yên không khoẻ, cô kiệm lời, uống một ngụm nước ấm, cô lại đeo khẩu trang.
Chính mình bị cảm, cũng không được lây cho người khác.
Một lúc sau, y tá bên ngoài gõ cửa.
“Bác sĩ Dịch, chủ nhiệm Trần nói tôi gọi cô đến văn phòng. Có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô không bắt máy”
Dịch Yên vô thức chạm vào túi áo, điện thoại tắt chuông và cô không để ý đến nó sau khi đặt cơm, không biết có người gọi.
“Ừ, được” Dịch Yên đóng tập hồ sơ, “Tôi sẽ qua ngay.”
———
Chủ nhiệm Trần gọi Dịch Yên bàn luận một chút việc.
Nửa tiếng sau, Dịch Yên ra khỏi văn phòng, đi đến cửa sổ cạnh cầu thang, tháo khẩu trang ra và hít thở không khí.
Cả thành phố vẫn đang chìm vào giấc ngủ, không gian đầy cô đơn và yên tĩnh.
Đeo khẩu trang cả ngày rất khó chịu. Dịch Yên đứng thêm vài phút rồi đi thẳng đến văn phòng sau khi rửa tay.
Cơm hộp các cô đặt nửa giờ trước đã tới.
“Tiểu ca ca giao đồ ăn lúc nãy thật đẹp trai nha.” Ngay khi Dịch Yên bước vào, đã nghe tiếng của ý tá Tiểu Na.
Dịch Yên vẫn luôn hứng thú với mấy anh chàng đẹp trai =))))
“Đẹp trai thế nào?”
Y tá Tiểu Na lập tức trở nên hào hứng, tách đũa ra làm đôi : “Anh ấy đẹp trai, cao ráo, cơ bắp, làn da màu lúa mì khoẻ mạnh, thật sự là bùng nổ hormone, tôi chỉ đi ra để lấy thức ăn thôi mà mất cả hồn.”
Một y tá đã không ra lấy đồ nói: “Thật tiếc quá, biết vậy tôi đã ra ngoài nhận đồ,”
Dịch Yên cởi chiếc áo blouse trắng và ném sang một bên. Cô ngồi xuống bàn, cầm đũa: “Như vậy thì cũng không phải đẹp trai”
Y tá Tiểu Na: “Bác sĩ Dịch, sao cô lại khẳng định là người ta không đẹp khi cô chưa hề gặp chứ.”
Dịch Yên tháo khẩu trang ra, mỉm cười: “Bởi vì đó không phải là gu tôi thích.”
Không phải gu mình thích, đẹp trai đến mấy cũng như vậy.
Hai người họ ngay lập tức hứng thú: “À, vậy không biết cô thích kiểu nào.”
“Lần trước có một bệnh nhân mổ đầu theo đuổi cô đúng không? Sau khi nghỉ lễ một tuần, tôi cũng quên mất.”
Tiểu Na lập tức trả lời: “Làm sao có thể, đến cả số của bác sĩ Dịch còn chưa lấy được.”
Dịch Yên mở hộp cơm ra, rồi ngước mắt lên: “Hình như số anh ta ở đây này.”
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ. Hai cô y tá nhỏ nhìn chằm chằm vào Dịch Yên, ngạc nhiên: “Cô thật sự cho anh ta số điện thoại?”
Dịch Yên nhếch mép: “Lừa cô thôi.”
Tiểu Na: “Tôi nói rồi mà, bác sĩ Dịch sao có thể thích mấy tên côn đồ đó, không tốt đẹp gì.”
Người bên cạnh nghe thấy lời đó, lập tức huých vào khuỷu tay của Tiểu Na, nháy mắt ra hiệu.
Tiểu Na ngay lập tức khịt mũi.
Họ nghe đồn, bác sĩ Dịch hồi học cao trung là một nữ lưu manh, cũng là côn đồ.
Tin đồn này xuất phát từ những thực tập sinh cùng nhóm với bác sĩ Dịch. Không rõ thật giả thế nào, nhưng cũng không phải là không có căn cứ.
Văn phòng thoáng chốc im lặng.
Vài giây sau, Dịch Yên đột nhiên phá vỡ im lặng: “Đúng vậy.”
Cô chậm rãi nhai nhai, nói: “Tôi không thích mấy tên côn đồ kiểu vậy chút nào.”
Hai y tá nhỏ thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí trở nên có chút khó xử.
Dịch Yên hờ hững : “Kiểu tôi thích …”
Cô híp mắt lại, dường như đang nhớ về điều gì đó :”Phải thật đẹp trai, trắng nõn, không thích nói chuyện.”
“À còn có,” cô suy nghĩ một chút, liền cong môi, “Trêu chọc một chút sẽ thẹn thùng.”
Cái này không giống như đang suy nghĩ về kiểu mình thích, giống như là nói đến người nào đó.
Hai tiểu y tá kinh ngạc, bác sĩ Dịch luôn bình tĩnh cương nghị lại thích kiểu này.
Trong khi các cô còn đang kinh ngạc, Dịch Yên như đã mất trí nhớ, nhanh chóng kết thúc đề tài, rút khăn giấy lau tay, giống như người vừa rồi cười nói về loại hình mình thích không phải là.
Cô bị bệnh, ăn uống không tốt, ăn mấy miếng đã thấy no bụng, ném cơm hộp vào thùng rác.
Chân trời màu ánh bạc hiện lên.
Ăn xong cơm hộp, Dịch Yên trở về phòng khám, lần lượt có người tới phòng cấp cứu khám bệnh.
Khám xong hai người cuối cùng, Dịch Yên khịt khịt mũi, ngón tay nhẹ xoa huyệt Thái Dương.
Bị cúm, cảm giác choáng đầu so với lúc trước càng nghiêm trọng.
Cửa có người tiến vào, Dịch Yên hơi hoảng hốt, tiếp tục làm việc.
Vừa khâu vừa xử lý miệng vết thương cho một người xong, Dịch Yên kéo khẩu trang ra, đến bên cửa sổ thông khí.
Cửa sổ mở ra một khe nhỏ, khí lạnh lập tức tiến vào, ngoài cửa sổ, cả thành phố đang dần thức tỉnh, xuất hiện vài bóng người.
Rời khỏi thành phố này tám năm, cuối cùng đã trở về.
Không nói rõ được là vì sao.
Có lẽ bởi vì thành phố này không khí dễ ngửi hơn các thành phố khác.
Hoàn hồn lại, cách đó không xa, một bóng người bước qua. Áo khoác gió dài, dáng người cao cao.
Đồng tử Dịch Yên chợt co lại.
Vừa rồi nắng sớm hơi chói, cô chỉ nhìn thấy nửa gò má.
Huyệt Thái Dương còn đau, cuối cùng Dịch Yên lắc lắc đầu.
Chỗ đó đã không còn ai, có lẽ cô nhìn nhầm rồi.
Trở về hai năm cũng chưa bao giờ gặp, sao có thể bỗng nhiên xuất hiện.
Lúc này phòng khám lại có người tiến vào, Dịch Yên không nghĩ ngợi nhiều, đeo lên khẩu trang tiếp tục làm việc.
————
Trời vừa sáng, phòng cấp cứu càng nhiều người bệnh, liên tục bận rộn mười mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ tan làm.
Ngón tay Dịch Yên xoay xoay bút, nghĩ đến tan làm liền chạy nhanh về nhà ngủ một giấc, đầu đã choáng đến muốn nổ tung.
Đang xuất thần, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
“Xin chào.”
Tay Dịch Yên vẫn đang đỡ trán, nhìn chằm chằm vào mặt bàn, trực tiếp hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?” Giọng nói sau lớp khẩu trang có chút buồn.
Trong chớp mắt, ngoài cửa rơi vào yên tĩnh.
Không thấy tiếng trả lời, Dịch Yên thả tay xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Ở cửa phòng khám bây giờ, chính là người mặc áo gió cô vừa nhìn thấy.
Sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, nhưng không che dấu được một khuôn mặt thanh tú, thậm chí phải nói là có bệnh vẫn cứ đẹp.
Dịch Yên ngẩn người.
Chia tay nhiều năm, anh thành thục hơn nhiều, cao hơn, tóc ngắn hơn chút, ngũ quan cũng theo năm tháng, cương nghị hơn, đôi đồng tử trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, không chút gợn sóng.
Ngoại trừ vẫn rất trắng, rất yên tĩnh, còn rất đẹp giống như trước kia, thế mà Dịch Yên không tìm thấy chút cảm giác quen thuộc nào.
Dịch Yên vẫn còn đeo khẩu trang, người ở cửa chỉ nhàn nhạt nhìn vào mắt cô, ánh mắt theo đà dừng tấm thẻ cài trước ngực áo blouse trắng.
Bác sĩ khoa ngoại —— Dịch Yên.
Dịch Yên chú ý tới hành động này của anh, trái tim bỗng nảy lên, khẩu trang che khuất nửa dưới sườn mặt, chỉ nhìn vào một đôi mắt, anh liền nhận ra cô.
Nhưng trước mặt người lại lần nữa nhìn vào mắt cô, cảm xúc không hề dao động, xem cô như một người xa lạ.
“Khám bệnh.”
Hai chữ, tất cả đều là cảm giác lãnh đạm xa cách.
Trái tim Dịch Yên bỗng trầm xuống.
Lúc đầu chỉ thấy môi mỏng của anh hơi nhếch lên, vài giây sau mới ý thức được anh đang trả lời câu hỏi của mình.
Rõ ràng thời gian đối thoại không dài, Dịch Yên lại thấy lâu như một thế kỷ .
Lòng có chút chua xót, nhưng Dịch Yên rất nhanh liền lấy lại tâm trí.
Người ở cửa không nói nữa, nhanh chóng đi vào ngồi trên giường bệnh, không đợi bác sĩ lên tiếng, liền trầm mặc cởϊ qυầи áo trên người.
Trong phòng yên lặng như tờ.
Dịch Yên cũng trầm mặc chuẩn bị dụng cụ, nhìn người đang ngồi trên giường bệnh đưa lưng về phía mình.
Cuối cùng cũng cởi xong áo sơmi, tấm lưng người đàn ông gầy gò, đường cong rõ ràng, đứng bên cạnh còn có thể thấy đường cơ bụng.
Dịch Yên nháy mắt kinh ngạc, anh thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng nhìn đến vết thương lẫn lộn máu của anh trên lưng, lực chú ý của Dịch Yên lập tức thay đổi.
Cô lúc này mới để ý tới áo sơmi của anh cũng dính máu, lúc nãy mặt tái nhợt đi là vì bị thương.
Khuôn mặt Dịch Yên nghiêm nghị, đi tới.
“Sao lại bị như thế này?”
Người trên giường bệnh không đáp lời.
Khi còn nhỏ Tô Ngạn đã không thích nói chuyện, bây giờ càng lớn khí chất càng lạnh lùng.
Dịch Yên cũng không nói nữa, nhanh chóng mang bao tay, xem kỹ vết thương.
Mảnh kính vỡ đâm vào da thịt, máu me lẫn lộn, miệng vết thương còn nứt ra.
Cô hiểu đau đớn đến nhường nào, nhưng sắc mặt người phía trước lại không chút dao động, lông mày cũng không nhíu một cái.
Dịch Yên vẫn luôn là người bình tĩnh làm việc, nhưng từ lúc tiêm thuốc tê vào, tay bắt đầu phát run, cảm cúm làm đầu choáng váng hơn gấp trăm lần.
Dịch Yên im lặng hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra để ổn định tâm tình, nghiêm túc xử lý miệng vết thương.
Khử trùng sạch sẽ, khâu lại miệng vết thương, bôi thuốc băng bó.
Hết thảy Dịch Yên đều làm được đâu vào đấy.
Tuyết rơi vào phòng khám, một mảnh yên tĩnh.
Đến khi xử lý xong vết thương, hai người từ đầu tới cuối chưa hề nói chuyện.
Dịch Yên liếc mắt nhìn Tô Ngạn, anh ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, toàn bộ quá trình tưởng như người bị thương không phải chính mình, mặt mày vẫn lãnh đạm như cũ.
Băng vải quấn ở trên vai chặt chẽ mà chắc chắn, vừa cấm dục lại vừa câu người.
Tầm mắt Dịch Yên dừng ở phía trên, mỗi cái chớp mắt đều không rời.
Cho dù bao nhiêu năm, anh vẫn có thể hấp dẫn cô dễ như trở bàn tay, anh chính là không tự biết mình rất câu người.
Tầm mắt bị che khuất, anh cầm áo sơmi mặc lên, đưa tay lên nút tay áo.
Dịch Yên hạ mắt, xoay người đi rửa tay.
Rửa tay xong, Dịch Yên ngồi trở lại bàn kê thuốc, thời gian dùng thuốc và số lượng thuốc đều đã viết, nhưng Dịch Yên vẫn mở miệng.
“Thuốc dùng sau khi ăn xong, một ngày ba lần, cẩn thận nhiễm trùng.”
Có lẽ là vì phép lịch sự, Tô Ngạn nhận lấy đơn thuốc: “Cảm ơn.”
Xa cách lãnh đạm.
Dịch Yên trong lòng hơi xót .
Người trước mặt đã xoay người đi ra cửa, Dịch Yên môi mấp máy thật lâu, cuối cùng vẫn là không nhịn được.
“Tô Ngạn……”
Tô Ngạn đã ra tới cửa.
Một lúc sau, Dịch Yên thấy anh kéo cửa rời đi, giọng nói lạnh nhạt.
“Cô nhận lầm người.”
Anh không thèm liếc nhìn cô một cái.
……
Hiện tại đầu có chút choáng , Dịch Yên hung hăng nhắm hai mắt lại.
Anh lừa cô, hồ sơ bệnh án, chói lọi viết hai chữ Tô Ngạn.
Anh là không để ý cô, nói dối cũng cho có lệ.
Anh không còn giống như trước kia chiều chuộng cô, ở trong thế giới của anh muốn làm gì thì làm, ánh mắt nhìn cô chỉ toàn là hờ hững.
Một lúc sao, lông mi Dịch Yên run run, cô mở bừng mắt.
……
Ánh mắt anh, sẽ không còn nói chuyện với cô nữa.
***