Hôn Nhân Không Hạnh Phúc - Chương 2: 2: Làm Khó
Mộ Dương đi rồi, Mộ Tinh làm gì để yên cho Từ Ninh Hi chuyện sáng nay chứ.
Cô em chồng ngồi đó liên tục ra lệnh cho chị dâu làm này làm kia, lúc thì thèm nước ép, lúc thì đòi ăn bánh ngọt.
Từ Ninh Hi chạy dọc chạy xuôi để chiều theo ý em ấy, cô biết Mộ Tinh rất ghét mắt, chỉ cần cô xuất hiện trong nhà này em ấy cảm thấy không vừa mắt.
Từ Ninh Hi cũng cam chịu, cô biết mình không xứng với anh, nhưng cô tin chỉ cần mình làm tốt họ sẽ thay đổi cái nhìn đối với cô.
Từ Ninh Hi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, Mộ Tinh bảo đến phòng em ấy dọn dẹp, khi cô mở cửa ra thì thấy một bãi chiến trường, cô nén tiếng thở dài, Mộ Tinh rõ là cố tình làm khó cô mà.
Quần quật nửa ngày trời cuối cùng cô cũng xong việc, lúc này cô mới phát hiện ra người làm trong nhà không thấy đâu, Từ Ninh Hi đi đến hỏi Mộ Tinh đang nằm trên sofa xem tivi: “Quản gia đâu rồi em?”
“Tôi cho họ nghỉ phép rồi.” Mộ Tinh nói.
“Họ được nghỉ một tuần, còn chị thì không.” Con bé nhìn cô cười nói.
Từ Ninh Hi hiểu ý Mộ Tinh, bình thường người làm trong nhà sẽ được nghỉ phép hai ngày vào cuối tháng, nhưng hôm nay là đầu tháng, Mộ Tinh thật sự muốn làm khó cô mà.
Mẹ chồng cô lúc này từ dưới nhà đi xuống, bà thấy cô đứng đó thì lên tiếng: “Rảnh rỗi lắm sao mà đứng đấy? Còn không lo chuẩn bị bữa tối đi.”
Từ Ninh Hi giật mình, cô cúi đầu chào bà rồi vội đáp: “Con biết rồi, con đi siêu thị đây ạ.”
Mẹ chồng và Mộ Tinh nhìn cô rời khỏi nhà, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét lên hẳn: “Con ghét chị ta.”
“Mẹ cũng vậy.” Bà ngồi xuống nói.
“Sao ba lại thích chị ta chứ? Rõ ràng trước đây anh hai qua đường biết bao người phụ nữ, nhưng lần này ba lại…”
“Ba con ấy, ông ấy là một người đàn khó hiểu.” Bà nhìn con gái mình nói.
“Con không thích chị ta, chị ta cũng không chịu rời khỏi đây.” Mộ Tinh nhìn bà bảo.
“Mẹ biết, nhưng mà ba con…”
Mộ lão gia rất đáng sợ, bà cũng chỉ dám làm khó Từ Ninh Hi chứ không thể đuổi cô rời khỏi căn nhà này, Mộ Dương muốn li hôn cũng không thể.
Trừ khi…Từ Ninh Hi tự động rời khỏi đây mà thôi.
Mộ Tinh ôm lấy mẹ mình, cô vùi đầu vào lòng bà: “Con chỉ mong chị ta cút khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“Bộ dạng đó của chị ta thật chướng mắt.”
Bà bất lực vỗ về con gái mình, Mộ Tinh trước giờ rất yêu thương anh trai, nên thấy anh trai không vui vẻ gì trong cuộc hôn nhân này con bé cũng chẳng có thiện cảm gì với người chị dâu đấy.
Mọi chuyện đều do ông chồng bà mà ra, lần này lại làm chuyện khó hiểu như vậy.
Để một đứa không nơi nương tựa, xuất thân từ cô nhi viện bước vào Mộ gia làm con dâu bà, làm vợ con trai bà.
Đúng là không tự lượng sức mình, trèo cao thì té đau.
Bà cũng đâu muốn làm khó làm dễ Từ Ninh Hi, mà do cô cố chấp muốn ở đây mà thôi.
Nếu như nhận số tiền lớn rồi rời đi, bà cũng không muốn tốn công tốn sức như vậy nữa.
Tự cô chuốc lấy mà thôi.
…
Từ Ninh Hi đi trên đường, trời hôm nay lạnh thật, cô đi vội quá quên mang cả bao tay để giữ ấm.
Từ Ninh Hi xoa xoa hai tay vào nhau, nhanh chóng đi mua đồ về còn nấu bữa tối nữa, nếu không mẹ và em gái lại không vừa ý gì.
Trời trở lạnh, bụng Từ Ninh Hi có chút đau, cô ôm bụng, cảm giác đó…vẫn chưa hết nữa.
Từ Ninh Hi ngồi gục một góc, đã vài tháng trôi qua rồi, cô vẫn không thể quên được chuyện xảy ra lúc đấy.
Là do cô bất cẩn, sức khỏe của mình lại…
“Cố lên, không sao đâu.” Cô tự an ủi mình.
“Đó là phu nhân ạ?” Thư kí ngồi trong xe nhìn ra thấy Từ Ninh Hi bên đường, anh quay đầu lại nhìn Mộ Dương đang chợp mắt ở ghế sau.
“Kệ cô ta đi.” Mộ Dương bực bội đáp.
“Nhưng mà…” Anh định bảo nhìn phu nhân đang rất lạnh, anh biết rõ chuyện nhà của sếp mình, Mộ tổng không thích người vợ này, anh cũng biết Từ Ninh Hi không xấu, cô ấy không giống như những người phụ nữ ham tiền từng qua lại với Mộ Dương.
Mà…chuyện nhà người ta, cậu cũng không nói được gì.
“Về công ty đi, tôi muốn được nghỉ ngơi.” Anh lên tiếng.
Cả đêm vì đống công việc kia anh mệt chết đi được, bây giờ Mộ Dương chỉ muốn ngủ mà thôi.
“Vâng.”
…
Từ Ninh Hi một mình đi siêu thị, một mình nấu bữa tối cho mọi người.
Cũng may cô đã quen với công việc này rồi nên làm rất nhanh, cũng vừa kịp giờ dùng bữa.
Từ Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn cả hai mẹ con dùng bữa.
“Mộ Dương đâu?” Bà hỏi cô.
“Anh ấy bảo sẽ về trễ ạ.” Từ Ninh Hi cúi đầu nói.
“Vô dụng.” Bà nhìn cô nói.
“Do chị nên anh ấy không muốn về nhà đấy.” Mộ Tinh thêm dầu vào lửa.
Từ Ninh Hi chỉ biết cúi đầu không nói gì thêm, cô biết họ không ưa mình, cô cũng không thể thay đổi được tình hình lúc này.
Họ vẫn là…làm khó cô như mọi ngày mà thôi..