Em Là Hũ Mật Của Anh - Chương 4: 4: Mang Thai Hộ
Mẹ chồng của Tống Cẩm Đan là một người đàn bà chua ngoa, nếu không phải ba cô là người có tiền thì chắc chắn bà ta sẽ không để yên cho cô.
Trước lúc gả vào nhà họ Tần, bà ta còn đưa cô đi khám sức khoẻ tổng thể.
Kết quả nhận được cô bị vô sinh, lúc đó bà rất chán ghét đứa con dâu không thể đẻ con nối dõi này.
Nhưng ai bảo nhà cô nhiều tiền, giúp nhà bọn họ vực dậy! Bà ta đối với cô cũng phải nể vài phần.
“Đan Đan! Con sao rồi? Mẹ cũng nghe chuyện ba con rồi.
Không biết là kẻ nào, cảnh sát cũng đã bắt đầu điều tra rồi!”
“Đúng thế, Đan Đan con yên tâm.
Ba mẹ sẽ giúp ông thông gia tìm ra chân tướng.”
Tống Cẩm Đan trước những lời nói của bọn họ thì vô cùng cảm động: “Con cảm ơn ba mẹ rất nhiều.”
Tần Hữu sau khi đưa cô vào phòng bệnh cũng đã rời đi, hắn không ngờ việc này còn kinh động đến cả cảnh sát.
Hắn ngay trong ngày, tìm đến một hacker rất giỏi, hắn ta sống ở một khu nhà ổ chuột.
Bốn xung quanh bốc mùi hôm hám, Tần Hữu nếu không phải quen biết rộng thì cũng sẽ không thể tìm được ai giỏi như hắn ta.
“Cậu là A Hảo?” A Hảo là tên giả của hắn ta.
Tần Hữu ghét bỏ đi xuyên qua đống quần áo vứt đống trên sàn nhà.
A Hảo đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính sáng đèn, màn hình hắn ta hiện đều là những kí tự kì lạ.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi muốn cậu xoá hình ảnh trong camera ở một nơi!”
“Tiền?” Hắn ta rất thẳng thắn.
“1 triệu USD!”
“Tôi muốn gấp đôi!”
“Tôi… không có nhiều như vậy.” Tần Hữu rất do dự, đó là tiền hắn có thể bòn rút ở công ty không thể hơn.
“Không có thì cút, đừng làm phiền ông đây!” A Hảo không chút do dự mà đuổi hắn đi.
ngôn tình tổng tài
Hắn cuối cùng chỉ đành chấp nhận thoả thuận: “Được! Tôi đưa anh.
Nhưng anh phải giúp tôi không để lại chút dấu vết gì!”
Tần Hữu lấy thẻ ngân hàng bên trong có 1 triệu USD, một tháng sau hắn sẽ đưa bên còn lại cho A Hảo.
Trước khi rời đi, Tần Hữu đã nói ra vị trí camera cho A Hảo.
Khi Tần Hữu quay trở về, hắn tỏ ra rất quan tâm vợ mình, chu đáo chăm sóc cô, còn an ủi động viên cô.
Cảnh sát sau khi điều tra không phát hiện ra chút manh mối gây án nào, toàn bộ camera nơi đó đã bị hỏng do dính nước.
Kết quả cô nhận lại chỉ là ba cô bị đột quỵ, còn sao ba cô xuất hiện ở biệt thự đó thì cô không thể lí giải.
Tống Cẩm Đan chăm sóc ba một thời gian ở bệnh viện rồi cô mới thuê điều dưỡng viên giỏi để chăm sóc, có như vậy cô mới yên tâm trở về nhà.
Tần Hữu bây giờ hắn không còn bận bịu như trước nữa, hắn luôn ở cạnh cô.
“Đan Đan, chúng ta nên có một đứa con thôi.”
Cô rất mẫn cảm khi nghe thấy có con, bởi trước khi gả cho hắn cô bị chẩn đoán vô sinh, cơ thể suy nhược nên từ lúc kết hôn đến giờ Tần Hữu rất e ngại không chạm vào cô.
Tống Cẩm Đan và hắn chưa từng làm chuyện vợ chồng.
“A Hữu, anh biết em không thể mang thai mà!”
“Đan Đan, anh nói ra điều này có thể em sẽ trách anh.
Chúng ta có thể nhờ mang thai hộ, có được không?”
Cô biết bản thân mình không thể ích kỉ mà đồng ý: “Được!”
“Đan Đan, em sẽ là mẹ nó.
Sẽ không có chuyện người thứ ba đâu!”
Hắn ôm chặt lấy cô xoay mấy vòng rồi mới đặt cô xuống.
Cô trong lòng lại ngây ngô, cho rằng hắn đang hạnh phúc mà không biết rằng, hắn với Diệp Ngọc Khanh đã sau lưng cô ngoại tình.
Đến cả thai cũng đã có với nhau, bây giờ bọn họ chỉ muốn nhân cơ hội này để cô đường đường chính chính nuôi con của bọn họ.
Ba cô đã nằm im bất động trên giường bệnh cả một tuần.
Lúc đến bệnh viện, cô vừa hay gặp trợ lí Hoàng.
Tống Cẩm Đan cùng Hoàng Thái ra quán cafe nói chuyện.
Trợ lí ba cô năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, tuy vậy nhưng khả năng làm việc và phán đoán của ông rất tốt.
“Bác gọi cháu ra có việc gì không?”
“Đây là toàn bộ giấy tờ, cổ phiếu tập đoàn.
Ngài Tống biết bản thân sau này cũng sẽ có ngày này nên đã viết di chúc chuyển nhượng hết tài sản sang tên cô.”
Nhìn tập tài liệu dày cộm giấy tờ trên bàn, trong đầu cô có chút ảo não.
Trước khi trở thành nghệ sĩ piano, cô từng theo học ngành kinh tế, quản trị tốt nghiệp với bằng giỏi ở nước ngoài.
Lúc đó, cô chỉ vừa mới vừa tròn 22 tuổi.
Khi vừa về nước, cô quen biết Tần Hữu một năm thì kết hôn.
Cô từ bỏ ngành học, trở thành một nghệ sĩ piano.
“Tiểu thư, chủ tịch trước có căn dặn.
Ngài muốn cô tiếp quản, không muốn cô giao cho người ngoài.
Ông ấy tin năng lực của con gái mình.”
Tống Cẩm Đan cũng ngầm hiểu, ba cô là đang ám chỉ Tần Hữu.
Nhưng nếu anh thật lòng yêu cô và có năng lực, cô cũng sẽ không ngần ngại mà làm điều đó.
“Cô Tống, bây giờ vẫn chưa phải là lúc.
Cô vẫn nên giữ bí mật chuyện này, khi nào công bố sẽ mời cô ra mặt.”
Trên đường trở về nhà, cô nhận được điện thoại của bạn thân.
“Đan Đan, tối nay cậu có một buổi hoà nhạc ở trường đại học.”
“Châu Châu, cậu không nói mình cũng quên mất.”.