Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế - Chương 38: 38: Làm Hoà
Tôi…!Tôi xin lỗi! Tôi không biết những gì em phải trải qua.
Thực sự xin lỗi!
Giờ phút này, ngoài xin lỗi ra hắn không biết nói gì.
Cửu Châu nắm eo Triệu Gia Hân, ôm chặt cô vào lòng.
Hắn đặt càm lên đầu cô, vừa ân hận, vừa đau xót:
– Triệu Gia Hân, tôi sai rồi.
Đừng khóc nữa! Là tôi đáng chết, tôi đáng chết khi không bảo vệ được em mà còn nổi giận với em.
Tôi không nên mắng em, sỉ nhục em như thế.
Tôi xin lỗi! Xin lỗi em rất nhiều! Em đừng khóc nữa, chúng ta làm hòa đi được không?
Mùi thơm bạc hà từ người hắn phả xuống, xộc vào mũi cô.
Hai mắt Triệu Gia Hân mông lung, cô bị hắn ôm chặt, đầu áp vào ngực hắn, có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch và hơi thở gấp gáp của Cửu Châu.
Cô không còn hơi sức đâu mà gào thét nữa, chỉ biết gục vào ngực hắn thì thào, nức nở:
– Tôi không có phản bội anh, cũng chưa từng có ý định phản bội anh.
Cửu Châu anh phải tin tôi.
Tôi không nói dối.
Tôi sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy.
Tin tôi.
Anh phải tin tôi.
Tôi không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ đâu.
Đây là thời khắc cô yếu lòng nhất, cũng là giây phút cô cần có một người ở bên cạnh để an ủi, để yêu thương.
Và hắn chính là người làm việc đó.
Hắn ôm chặt cô hơn nữa, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, thành khẩn nói:
– Tôi tin em, tôi tin em.
Đương nhiên là phải tin em rồi.
Kể từ giờ trở đi, em nói gì, làm gì tôi đều tin hết.
Em cũng phải tin tôi.
Tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai tôi trách nhầm em đâu.
Trời đêm nay đẹp lắm.
Bầu trời về đêm như một tấm vải nhung khổng lồ mềm mại có gắn những ngôi sao đêm lấp lánh.
Ánh đèn điện ban đêm cũng không thể ngăn cản ánh sáng của vầng trăng huyền ảo chiếu qua lớp cửa kính vào hành lang tối tăm.
Sau một trận khóc no nê, Triệu Gia Hân ra bàn gỗ ngoài hành lang ngắm trăng.
Vì căn biệt thự nằm ở trong một khu đất giành cho những người cao cấp nên không có tiếng xe cộ ồn ào, tiếng còi inh ỏi và cả những ánh sáng vàng chiếu từ xe nữa.
Cô ngồi tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn những vì sao trên trời, rồi lại nhìn vào vầng trăng tròn vành vạnh kia.
Trăng hôm nay đẹp lắm, vừa sáng, vừa tròn.
Triệu Gia Hân vẫn mặc trên người nguyên bộ y phục mà hắn mua ban nãy.
Dưới ánh sáng của trời đất, chiếc váy hiện lên những tia sáng lấp lánh, làm tôn lên vẻ đẹp tươi sáng của người con gái.
Trông cô lúc này thật đẹp! Giống như một nàng tiên hạ xuống trần gian vậy, vẻ đẹp trong sáng và thuần khiết làm con tim ai đó xốn xắn xao xuyến.
Cửu Châu từ trong góc tối im lặng ngắm nhìn gương mặt trắng ngần của cô, trái tim hắn như run lên từng hồi.
Hắn ước gì thời gian có thể ngưng lại, khoảnh khắc này sẽ chẳng trôi đi, để hẳn có thể nhìn cô lâu hơn, nhiều hơn một chút.
Giác quan phụ nữ mách bảo Triệu Gia Hân có một ánh mắt đang say đắm nhìn mình.
Triệu Gia Hân quay sang, quả nhiên thấy Cửu Châu đứng đó từ bao giờ.
Hắn vừa mới tắm rửa, bộ trang phục lịch lãm gỡ bỏ, thay thế bằng một bộ áo ngủ.
Mái tóc bạch kim trong bóng tối càng thêm nổi bật.
Dù hắn đứng trong góc tối nhưng vẫn tỏa ra một vầng hào quang rực rỡ.
Ánh đèn điện lấp lánh, ánh trăng sáng mờ ảo cũng chẳng bì kịp vẻ đẹp của hắn.
Cửu Châu đứng đó, hàm răng trắng mỉm cười với cô.
Vừa cãi nhau rồi lại làm hòa nên không khí giữ họ có chút ngại ngần.
À, cũng có lẽ là chỉ có Cửu Châu thấy ngần ngại, cảm thấy tội lỗi, vì thế dù trong lòng hắn muốn nhưng vẫn không ra ngồi cùng cô.
Trái ngược với hắn, Triệu Gia Hân lại vô cùng điềm tĩnh.
Khóc xong một trận, hai mắt cô có chút sưng, hai má và chóp mũi ửng hồng.
Giọng của cô hơi khàn khàn, chủ động bắt chuyện với hắn:
– Ra ngồi cùng đi, trăng hôm nay đẹp lắm.
– À, được.
Cửu Châu nhận được lời mời, khỏi phải nói trong lòng hắn vui sướng cỡ nào, chỉ muốn nhảy cẫng lên vì sung sướng thôi.
Nhưng hắn chỉ mới bước được hai bước, giọng nói của cô lại vang lên:
– A, khoan đã!
Bước chân hắn ngừng lại, trái tim cũng như ngưng đập, chờ đợi câu tiếp theo của cô.
– Nhà anh có rượu không? À chắc là phải có nhiều nhỉ.
Anh có thể lấy hai chai rượu không? Mang ra đây, chúng ta cùng uống.
– Ừm, được.
Để tôi đi lấy.
Cửu Châu bất giác thở phào.
Thật là may quá đi! Hắn cứ tưởng cô sẽ bảo hắn đừng đến nữa chứ.
Hóa ra không phải cô muốn đuổi hắn mà là muốn uống rượu.
Gì chứ rượu thì nhà hắn không thiếu.
Cửu Châu mở tủ lấy ra hai chai rượu vang mà hắn yêu quý nhất, hí hửng mang đến cho cô.
Vài phút sau, Cửu Châu bước ra, tay trái cầm hai chai rượu, tay phải cần hai ly rỗng.
Hắn đặt đồ xuống bàn, ngồi đối diện với Triệu Gia Hân, nhẹ nhàng hỏi:
– Em có biết uống rượu không?
Triệu Gia Hân nhìn hai chai rượu trên bàn, ánh sáng mờ ảo khiến cô không nhìn rõ đây là loại rượu nào, chỉ biết là rượu.
Rượu nào mà chả giống rượu nào, đều có vị đắng, vị cay nồng đó thôi.
– Biết, đương nhiên là biết rồi.
Tôi là diễn viên mà.
– Diễn viên thì phải biết uống rượu sao?
– Đương nhiên.
Nghề nghệ sĩ của chúng tôi cũng phải đi giao lưu rất nhiều, không thua kém gì thương nhân các anh đâu.
Từ khi quyết định làm diễn viên, Triệu Gia Hân đã tập uống rượu rồi.
Tửu lượng cô không tốt lắm nhưng cũng khá được.
Từ sau khi làm ở quán bar, Triệu Gia Hân thường xuyên tiếp xúc với mùi hương của rượu nên cô đã ổn hơn rất nhiều rồi.
– Chúng ta cùng uống đi! Anh cũng muốn uống mà đúng không?
Nếu không sao anh lại mang tận hai cái ly chứ.
Triệu Gia Hân chủ động cầm lấy một chai rượu, lấy răng mở nắp chai.
Cô đặt hai chiếc ly song song với nhau rồi rót đầy cả hai.
Trước giờ, cô chưa bao giờ chịu uống rượu trước mặt người ngoài.
Những buổi đi dự tiệc, có bị ép rượu đến mấy cô cũng chỉ nhấp môi một cái thôi.
Vì xã hội này quá hiểm ác, cô không tin tưởng vào bất kì ai và cũng biết sẽ không có ai đứng ra sau lưng để bảo vệ cô.
Một mình chống chọi với cả thế giới nên ép buộc bản thân phải kiên cường, không một phút giây nào được lơ đãng.
Nhưng hôm nay, Triệu Gia Hân lại bạo gan mời hắn uống rượu.
Tâm tình cô có chút phức tạp.
Đêm nay, trong không gian khoáng đãng, cảnh đẹp như thế, không nâng ly mời rượu thì thật là uổng phí.
Cô biết hắn sẽ không làm hại cô đâu.
Tại sao cô tự tin như vậy? Từ lúc nào cô lại tin tưởng hắn ta như thế? Không vì sao hết, chỉ là con tim cô mách bảo hắn là người đáng tin, vậy thôi.
– Của anh này! Nào, cạn ly!
Không đợi hắn nâng lỵ, Triệu Gia Hân đã chủ động đưa rượu cho hắn.
Hắn vừa mới nhận lấy, tay kia của cô đã cầm ly rượu còn lại, “cạch” một cái cạn chén với Cửu Châu.
– Em có chắc là mình uống được không đó?
Nhìn bộ dạng này của cô, hắn không thể không lo lắng được.
Cứ giống như kẻ thất tình vậy.
– Đương nhiên là được rồi, tôi không sao.
– Thật là không sao không?
– Thật.
Anh nói nhiều quá, mau uống đi!
Triệu Gia Hân uống một ngụm lớn rồi cười cười.
Cô không nói dối.
Cô thực sự không sao.
Khi trút hết nỗi lòng với hắn, tâm tình cô nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.
Cô muốn uống không phải vì buồn, mà vì vui.