Cổ Thiên Nga - Chương 94: 94: Ngoại Truyện Lâm Sơ Nguyệt 4
Phòng ăn sáng loáng ánh đèn, ánh sáng từ ngọn đèn chùm trên đỉnh đầu phả xuống bao trọn cả người Lâm Sơ Nguyệt, cộng thêm gương mặt dịu dàng của cô tạo nên một khung cảnh năm tháng yên bình.
Nhưng Trình Kiến Nguyệt có thể cảm nhận được kh0ái cảm có thù tất báo trên người Lâm Sơ Nguyệt.
Trên thế giới có vô số người tên Giang Dã.
Trình Kiến Nguyệt không tin Lâm Sơ Nguyệt có thể gặp đúng người đàn ông tên Giang Dã mà cô nàng biết.
Cô cố ý nói thế để chọc giận mình mà thôi.
Trình Kiến Nguyệt, “Chị đùa thế vui lắm à?”
Ánh mắt Lâm Sơ Nguyệt lộ vẻ lạnh lùng, cô cất giọng bình tĩnh, “Giang Dã mà tôi biết hình như là bộ đội thì phải.”
Cô vẫn còn dư vị về chuyện tối qua, trong giấc mơ lúc nãy, anh lại xuất hiện, một lần nữa bao phủ cả người cô.
Mộng cảnh triền miên tươi đẹp, người đàn ông khàn giọng r3n rỉ khiến thần kinh cô căng chặt.
Sau khi tỉnh mộng, lý trí quay về, nhưng thân thể cô vẫn còn quyến luyến trên cơ thể của người đàn ông trong mộng kia.
Cô đã gặp không ít đàn ông, nhưng không có ai mà từ đầu đến chân, thậm chí ngay đến cả hơi thở cũng ngập tràn hormone hoang dại như anh.
Dáng người như thế, cảm giác rắn rỏi ấy không phải là kiểu người suốt ngày đắm mình trong phòng tập.
Chỉ có một khả năng duy nhất chính là, người đàn ông này xuất thân từ bộ đội.
Là bộ đội tại ngũ hay xuất ngũ thì khó đoán.
Lâm Sơ Nguyệt cảm thấy có lẽ là vế trước, có lẽ anh là sĩ quan không chừng.
Quả nhiên.
Phản ứng của Trình Kiến Nguyệt đã dỡ bỏ tảng đá trong lòng Lâm Sơ Nguyệt.
Trình Kiến Nguyệt, “…!Chị quen anh ấy thật sao? Quen khi nào? Ở đâu?”
Lâm Sơ Nguyệt đáp lại một cách nhẹ nhàng, “Xin lỗi, tôi không thể trả lời.”
Dứt lời, cô đặt dao nĩa xuống, xoay người rời đi.
Nhưng mới chỉ đi được vài bước, Trình Kiến Nguyệt đã chặn cô lại.
Lửa giận phủ đầy đáy mắt cô nàng, “Lâm Sơ Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, cách xa Giang Dã một chút.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Cô lấy thân phận gì mà nói với tôi những lời này? Là bạn gái của Giang Dã, hay là người theo đuổi của anh ta?”
Trình Kiến Nguyệt im bặt.
Sau đó cô nàng nói, “Tôi có thân phận gì không quan trọng, nhưng người như cô không xứng với anh ấy.”
Lâm Sơ Nguyệt không giận, trái lại còn cười, “Người như tôi?”
“Đường đường là diễn viên múa chính của vũ đoàn ba lê Nam Thành, là đại tiểu thư nhà họ Lâm, tôi không xứng với anh ta sao?”
“Dù sao anh ấy cũng là người nhà họ Giang, không hề kém cạnh Lâm gia mấy người.
Con cháu đời thứ ba của người có công khai quốc, lúc ấy Lâm gia mấy người ở xó xỉnh nào?” Trình Kiến Nguyệt dẫu sao cũng xuất thân từ đại viện, nhìn người chưa bao giờ quan trọng gia cảnh địa vị, mà quan trọng là phẩm chất con người.
Trong mắt cô nàng, Lâm Sơ Nguyệt là kiểu con gái trước mặt thì vờ ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại giở trò xấu, chẳng phải hạng tốt lành gì.
“Giang gia là danh môn, chú Giang tuyệt đối sẽ không thích con dâu suốt ngày ăn chơi đàng đi3m trong quán bar.”
Chỉ vài lời đã cung cấp đủ thông tin về gia cảnh của Giang Dã.
Lâm Sơ Nguyệt nhìn cô ta một lúc, sau đó khẽ cười, “Ai bảo tôi muốn kết hôn với anh ta?”
Trình Kiến Nguyệt ngơ ngẩn.
Lâm Sơ Nguyệt, “Chơi qua đường thôi mà cô tưởng thật à?”
Vẻ mặt Trình Kiến Nguyệt như đông lại.
“Lâm Sơ Nguyệt…”
Lâm Sơ Nguyệt chẳng thèm để ý đến cô nàng, ung dung bước lên lầu về phòng.
Cánh cửa vừa khép lại, cô vẫn còn nghe thấy tiếng la giận dữ văng vẳng của cô nàng.
Lâm Sơ Nguyệt nằm trên giường, ý cười trong mắt dần phai đi.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô không bắt máy.
Tiếng chuông cũng dần nhỏ dần rồi im bặt.
Cô trở mình nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm bên ngoài giống như đã bị cơn mưa tầm tã nuốt chửng.
Trong chớp mắt, đèn đường bật sáng.
Màn hình điện thoại đặt trên giường cũng tỏa ra ánh sáng mờ mờ.
Lâm Sơ Nguyệt cầm điện thoại lên, bấm mở.
Người gửi tin nhắn: Giang Dã.
Nội dung: Trăng nhỏ, có nhớ tôi không hả?
Lâm Sơ Nguyệt nhướng mày, chẳng biết anh lưu số mình từ khi nào.
Cái giọng điệu này vừa mập mờ vừa sến súa.
Nhưng cô không sao nhẫn tâm bấm xóa.
Qua một lúc lâu sau, cô thẳng tay xóa nội dung trò chuyện.
Còn dãy số xa lạ vừa được thêm vào danh bạ kia, cô vẫn giữ nguyên.
…
Chơi qua đường mà thôi, làm gì phải quan tâm đối phương tên gì, làm nghề gì.
Không cần phải lưu lại tên họ của đối phương trong danh bạ làm gì, vì mọi người đều ngầm hiểu rằng, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.
Đêm hôm ấy quả thật rất tuyệt vời.
Cũng khiến cô lưu luyến không quên.
Đẹp nhất vẫn luôn là lần đầu tiên.
Cũng như nhiều gã đàn ông cực kỳ thích gái trinh, tuy Lâm Sơ Nguyệt không có sở thích ngủ với trai tân, nhưng cô cho rằng, trong mối quan hệ hai bên thì lần đầu tiên là lần tuyệt vời nhất.
Nếu có lần tiếp theo thì sẽ chẳng còn đẹp như lúc ban đầu.
Say rượu khiến người ta mất đi lý trí.
Song cô vẫn không hề xóa bỏ số điện thoại của Giang Dã.
Đây là lần đầu tiên cô lưu số của một người đàn ông.
Cô loáng thoáng nhận ra đã có vài thứ thay đổi, nhưng cô không biết rõ đó là cái gì.
Vì tìm ra đáp án, tối hôm đó, Lâm Sơ Nguyệt lại lái xe đến quán bar.
Vẫn là Pha Sắc.
Cô ăn mặc không hề hở hang, là một chiếc váy liền đơn giản nhưng không kém phần gợi cảm, tà váy xẻ lên đến đùi, khi bước đi lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Thiết kế body tôn lên vòng eo mảnh mai.
Diễn viên múa ba lê ngực đều nhỏ.
Đây là sự thật.
Đối với đàn ông, bộ ng ực đầy đặn cỡ nào, cũng không bằng đường cong lấp ló của cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp trước mắt đây.
Chỉ mới năm phút, nhưng số đàn ông đến bắt chuyện với cô đã lên đến hai chữ số.
Kết quả không ngoài dự đoán, chỉ một từ – thất bại.
Cô lạnh lùng ngồi đó, trong quán bar ồn ào náo nhiệt này càng lộ ra vẻ lạc lõng.
Tựa như xung quanh có một chiếc lồng thủy tinh ngăn cách, mọi người có thể tiếp cận cô, nhưng không chiếm được nụ cười của người đẹp, không tài nào tiến thêm một bước với cô.
Trước mặt bất thình lình có thêm một ly rượu.
Lâm Sơ Nguyệt cụp mắt, vẫn không ngẩng đầu lên.
Bên tai vang lên một giọng đàn ông quen thuộc mang theo vẻ bất cần đời, “Không phải Lâm Sơ Nguyệt đây sao?”
Lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn lên, “Châu Dương, có chuyện gì?”
Người đến không phải ai khác mà chính là ông chủ quán bar – Châu Dương.
Giới thượng lưu Nam Thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Lâm Sơ Nguyệt và Châu Dương tuy ở trong giới nhưng lại hiếm khi gặp nhau.
Lâm Sơ Nguyệt người cũng như tên, lạnh lùng như trăng trên trời, đừng nói là bạn, ngay cả bạn là con gái cô còn không có thì nói chi là bạn khác giới.
Huống hồ người trong giới bọn, muốn kết giao bạn bè cũng phải suy xét đủ kiểu, từ gia cảnh đến công việc, rồi lại xét đến ngoại hình, giống như lựa chọn một món đồ trong trung tâm thương mại vậy.
Lâm Sơ Nguyệt mệt mỏi với chuyện xã giao, cô dứt khoát cắt đứt vòng bạn bè.
Cô quen Châu Dương là vì Pha Sắc là quán bar số một số hai của Nam Thành.
Mà Châu Dương chính là ông chủ của Pha Sắc.
Thường xuyên đến đây chơi, hai người cũng xem như là bạn.
Châu Dương hất cằm chỉ ly rượu trên bàn, “Tôi pha đấy, nếm thử xem thế nào?”
Lâm Sơ Nguyệt nể mặt anh ta nhấp một ngụm, đánh giá, “Cũng được.”
Châu Dương đứng bên cạnh cô, chống tay lên quầy bar, mỉm cười uể oải, “Tôi đứng trên lầu nhìn em nãy giờ, sao thế, hôm nay không chấm được anh nào hết à?”
Lâm Sơ Nguyệt không hề giấu giếm, “Đúng vậy.”
Châu Dương hỏi thẳng, “Em thấy tôi được không?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Chẳng ra làm sao cả.”
Châu Dương nghe thấy thế thì cười mãi, “Có ai thẳng thừng như em không?”
Lâm Sơ Nguyệt không trả lời anh ta, đầu ngón tay lướt qua thành ly, trông có vẻ rất chán.
“Nghe nói em gái kia ở nhà em lại quậy rồi?”
“Nghe ở đâu thế?”
“Em không cần biết.”
“Chuyện nhà tôi cũng không cần anh biết đâu.”
“…”
“…”
Cô nàng này đúng là lạnh lùng, cũng chẳng thèm nể nang ai.
Trách sao chẳng có lấy một người bạn.
Châu Dương như nhìn thấy một người khác thông qua cô, nhưng người kia và cô không giống nhau, người kia lễ phép, ngoan ngoãn, dù có mất kiên nhẫn cũng sẽ nể mặt người ta.
“Em có biết công chúa thiên nga không?” Châu Dương nói, “Em khá giống em ấy.”
“Cô nàng thiên nga của Hạ Tư Hành sao?”
Hai cách xưng hô.
Nhưng không có cái nào mang tên Kim Hề.
Lần đầu tiên Châu Dương nghe người khác gọi Kim Hề như thế, bật cười, “Công chúa thiên nga rất giống em, nhưng được lòng mọi người hơn em nhiều.”
Lâm Sơ Nguyệt híp mắt, “Thì sao?”
Châu Dương, “Cho nên em ấy có Hạ Tư Hành, còn em…”
Anh ta như dán sát bên tai cô, nói thẳng thừng, “Em xem, đàn ông trong bar này có mấy ai hơn được Hạ Tư Hành? Lâm Sơ Nguyệt, có đôi khi dịu dàng một chút, nể mặt đàn ông một chút, biết đâu lại gặt hái được thành quả bất ngờ thì sao?”
“Hạ Tư Hành đúng là rất tốt.”
Lâm Sơ Nguyệt im lặng dời mắt, nhìn thẳng vào mắt anh ta, thong thả đáp lại.
“Nhưng tôi thấy, anh ta không xứng với tôi.”
“…”
“…”
Ngông.
Đúng là quá ngông.
Châu Dương hậm hực rời đi, quay trở về tầng hai.
Trên ghế dài tầng hai vừa hay có thể nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô gái bên dưới, dù đang ở nơi rực rỡ ồn ào, cô vẫn xinh đẹp như thế.
Ánh đèn lướt qua phác họa đường cong xương hàm tinh xảo.
Cô không chỉ xinh đẹp ở một bộ phận nào đó, mà là một vẻ đẹp tổng thể hài hòa.
Khó trách có thể khiến Giang Dã một mực ngắm nhìn cô cả tối.
“Theo ý tôi thì anh đừng nên đụng đến cô ấy.” Châu Dương quay về, có ý tốt nhắc nhở, “Cô nàng này chẳng phải dạng hiền lành, mắt cao hơn đầu, ngay cả A Hành mà cô nàng còn chê.”
“Thật à?” Giang Dã nhướng mắt, “Đúng là tiêu chuẩn cao.”
“Sao? Đổi người khác nhé?”
“Xưa nay tôi chưa bao giờ bỏ cuộc nửa chừng.”
“Anh định theo đuổi cô ấy thật sao?” Châu Dương hoảng sợ.
“Không có.”
“Thế anh…”
Giang Dã thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt ẩn sâu trong bóng tối bất chợt lóe sáng, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, anh mỉm cười bâng quơ, “…!Chờ cá tự cắn câu thôi.”
…
Màn đêm dần buông, ngọn đèn đêm nghịch ngợm lay động cùng làn gió, bóng sáng bóng tối nhấp nhô.
Giang Dã ngồi trên ghế lái, nhìn Lâm Sơ Nguyệt đang đứng gọi điện thoại ở ven đường cách đó không xa.
Xung quanh vắng vẻ, làn gió mang theo lời cô truyền đến tai anh.
Phải công nhận một điều, cô rất đẹp, ngay cả giọng nói cũng rất êm tai, trong đầu Giang Dã vẫn còn nhớ rõ tiếng ngâm nga và th ở dốc của cô trong đêm hôm ấy.
Còn bây giờ, giọng cô dịu dàng ngoan ngoãn, không còn nũng nịu như lần trước.
“Mẹ ạ, con đang tập múa ở vũ đoàn.”
– – Nói dối.
“Không cần bảo tài xế đến đón đâu ạ, con tự về được.”
– – Cô sợ bị lộ.
“Nhà có khách sao ạ? Chú Hứa là chú nào?”
“Con trai ông ấy thì sao con quen được?”
“…!Mẹ, mẹ muốn giới thiệu anh ta cho con sao?”
“Giới thiệu cho Kiến Nguyệt à, anh ta tên gì — Hứa Gia Hành sao?”
Ngay lúc ấy.
Lâm Sơ Nguyệt híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không.
Giang Dã cũng híp mắt lại, bờ môi ẩn chứa ý cười.
…
Lâm Sơ Nguyệt vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng về đến nhà lúc chín giờ.
Đi từ xa đã nhìn thấy ô cửa sổ sát sàn khổng lồ của phòng khách, hai nhà ngồi đối diện nhau đang trò chuyện vô cùng thân thiết.
Người lớn hai gia đình đều cười vui vẻ, chỉ có nụ cười của hai người trẻ tuổi nhất lại cực kỳ giả tạo.
Lâm Sơ Nguyệt bước vào phòng khách.
Mọi người đang chuyện trò vui vẻ, trong nháy mắt đã dồn sự chú ý lên người cô.
“Đây là…”
“Đây là Sơ Nguyệt, con gái tôi.” Mẹ Lâm đưa tay gọi cô lại giới thiệu, “Sơ Nguyệt, đây là chú Hứa và dì Lưu.”
“Con chào chú Hứa, con chào dì Lưu.” Lâm Sơ Nguyệt ngoan ngoãn chào hỏi.
Ánh mắt lơ đãng lướt sang chỗ khác, bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hứa Gia Hành.
Trong mắt cậu ta ánh lên vẻ kinh ngạc, và cả vui mừng.
Vẫn là một cậu chàng vừa tốt nghiệp nên chẳng giấu được vẻ kích động, “Là chị sao?!”
“Hai đứa quen nhau à?” Mẹ Hứa Gia Hành ngồi bên cạnh cậu ta ngạc nhiên hỏi.
“Dạ quen.” Hứa Gia Hành gật đầu, hoàn toàn thay đổi hẳn dáng vẻ ngán ngẩm, bực bội trước đó, “Lâu rồi không gặp.”
“Chào cậu.”
Lâm Sơ Nguyệt bình thản đáp lại, hoàn toàn không hề có vẻ vui mừng khi gặp lại cậu ta.
Trái lại ánh mắt khi nhìn về phía Trình Kiến Nguyệt lại tràn ngập ý cười.
Trình Kiến Nguyệt lôi điện thoại ra, nghiến răng nghiến lợi gõ chữ, [Chị có ý gì?]
Lâm Sơ Nguyệt, [Tạt qua xem đối tượng xem mắt của cô chút thôi.]
Trình Kiến Nguyệt, [Đừng tưởng tôi không biết chị muốn phá buổi xem mắt này.]
Lâm Sơ Nguyệt, [Chẳng phải cô đang mong tôi phá nó sao? Nếu không cô để mẹ tôi gọi cho tôi làm gì?]
Mấy chuyện nhỏ thế này, cùng lắm là sau khi kết thúc mẹ Lâm mới kể lại qua loa cho cô nghe.
Đang xem mắt nửa chừng mà gọi điện cho cô thì hiển nhiên không phải là chuyện mà mẹ sẽ làm.
Ngoại trừ Trình Kiến Nguyệt thì không ai bày ra chuyện này hết.
Một thoáng im lặng.
Trình Kiến Nguyệt, [Nếu biết rõ sao chị còn về đây?]
Lâm Sơ Nguyệt, [Về xem thử chồng tương ai của cô.]
Trình Kiến Nguyệt giật mình, [Ý chị là sao?]
Lâm Sơ Nguyệt, [Hứa Gia Hành quả thật không tệ.]
Lâm Sơ Nguyệt, [Xem như cô với cao.]
Vừa gửi tin đi, Trình Kiến Nguyệt ngồi đối diện nổi giận đùng đùng.
Đúng lúc này, mẹ Hứa bỗng lên tiếng, “Bà nói xem, vốn là muốn cho bọn trẻ trò chuyện tâm sự, kết quả cả tối nay chỉ có mấy ông bà già chúng ta nói chuyện, không cho bọn nhỏ cơ hội nói chuyện gì cả.”
Mẹ Lâm phản ứng lại, vội nói, “Mấy hôm trước tôi có đấu giá được vài món trang sức, nghe nói bà cũng thích, chúng ta đi xem nhé?”
“Được đó.”
Hai ông ba cũng bị kéo đi theo.
Trong phòng khách bỗng chốc chỉ còn lại ba người.
Hứa Gia Hành không còn im lặng như ban nãy, nói cũng nhiều hơn, “Lâm Sơ Nguyệt, khéo thật đấy, ba mẹ chúng ta lại là bạn của nhau.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Ừm.”
Hứa Gia Hành, “Nghe nói lúc trước chị học bồi dưỡng ba lê ở Washington, vừa hay tôi cũng học ở Washington.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Ừm.”
Hứa Gia Hành, “Nghe nói cuối tuần chị có buổi diễn ở nhà hát Nam Thành?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Ừm.”
Hứa Gia Hành, “Tôi có thể đến xem không?”
Khác với vẻ lãnh đạm nãy giờ, Lâm Sơ Nguyệt bỗng bật cười thành tiếng.
“Đối tượng của cậu hình như đâu phải là tôi?” Lâm Sơ Nguyệt nói, “Cậu hỏi tôi nhiều vậy không sợ em gái tôi buồn sao?”
“Tôi không buồn đâu.” Trình Kiến Nguyệt nói, “Dù sao tôi cũng chẳng có ý gì với anh ta.”
“Tôi cũng không có ý gì với cô.” Hứa Gia Hành hừ lạnh, “Cô theo đuổi anh tôi bao lâu nay, đừng tưởng tôi không biết.”
“Nếu đã biết thì mau đưa số của anh anh cho tôi.”
“Cô không có à?”
“…” Trình Kiến Nguyệt lúng túng, khóe môi giần giật, “Anh ấy lại đổi số rồi.”
“Tôi nói này, anh ấy đã làm thế thì chứng tỏ không có ý gì với cô, cô làm gì cứ bám theo anh ấy hoài vậy?”
“Tôi xin trả lại lời này cho anh…” Trình Kiến Nguyệt cất giọng lạnh lùng, lời nói chẳng khác gì điểm mặt gọi tên, “Chị ấy cũng chẳng có ý gì với anh, mắc gì anh cứ đi theo nói chuyện với chị ấy suốt thế?”
“…”
“…”
Không ai nói nữa.
Đúng lúc này, điện thoại Hứa Gia Hành đặt trên bàn trà bất chợt đổ chuông, màn hình điện thoại và đèn flash nhấp nha nhấp nháy, thu hút sự chú ý của ba người.
Cả ba đều nhìn thấy người gọi đến – Giang Dã.
…
Giang Dã đi theo sau xe của Lâm Sơ Nguyệt đến cư xá thì bị bảo vệ chặn lại.
Cơn mưa dầm kéo dài nửa tháng cuối cùng cũng tạnh.
Cửa sổ xe được hạ xuống, làn gió thừa cơ hội thổi vào mang theo cả mùi cỏ xanh và mùi bùn.
Anh gác tay đang cầm điếu thuốc lên cửa xe.
Làn khói lan ra, đốm lửa cam hồng lập lòe.
Xung quanh khu biệt thự này không có xe qua lại nên vô cùng vắng vẻ.
Đốm lửa hết sáng rồi lại tắt kéo thời gian trôi qua.
Cuối cùng Giang Dã không nhịn được nữa, gọi điện cho Hứa Gia Hành.
Điện thoại thông qua loa kết nối bluetooth, giọng đối phương cất lên vang vọng cả không gian trên xe.
Nghe cách nói chuyện của Hứa Gia Hành không được thoải mái như bình thường.
“Anh, sao tự dưng anh lại gọi cho em thế?”
“Cậu đang ở đâu?” Anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Em đang ở bên ngoài.”
“Bên ngoài mà là chỗ nào?”
“…”
Vài giây im lặng ngắn ngủi.
Trên xe vang lên giọng nữ cực kỳ êm tai, tựa như làn gió xuân len lỏi lướt qua mặt hồ yên ả lâu năm của anh, khiến nó gợn sóng, “Tôi có việc đi trước đây, hai người tiếp tục trò chuyện đi.”
“Này Lâm Sơ Nguyệt…”
“Anh lo cho chị ta làm gì?” Giọng Trình Kiến Nguyệt từ xa rồi dần đến gần, “Anh Giang Dã, em là Kiến Nguyệt đây, anh đang ở đâu thế, chúng ta gặp nhau được hông?”
Giang Dã lạnh lùng đáp, “Không tiện đâu.”
Vừa dứt lời anh liền cúp điện thoại.
Bởi vì anh đã nhìn thấy chiếc Cayenne màu đen lái vào khu cư xá mời phút trước hiện trong tầmmắt anh một lần nữa.
Tốc độ xe không nhanh cũng không chậm, gần như là nhắm đến xe của anh, sau đó khi hai chiếc xe đối đầu với nhau, chiếc xe kia mới dừng lại.
Cửa bên ghế lái bật mở, người bước xuống chính là Lâm Sơ Nguyệt vừa nói có việc đi trước trong điện thoại.
Cô thong thả bước đến bên cửa xe, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt hơi nhìn xuống, gương mặt lạnh lùng bỗng chốc nở nụ cười, “…!Anh đợi tôi lâu như thế, nếu tôi mà không xuất hiện thì không nể mặt anh rồi?”
Giang Dã dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu lên, nét mặt lạnh lùng nhuốm chút cảm xúc từ sắc trời vẩn đục.
Anh cất giọng trêu, “Tôi còn tưởng em không biết tôi đi theo em chứ.”
Trước đó ở quán bar.
Trước khi Châu Dương bất ngờ xuất hiện, Lâm Sơ Nguyệt đã phát hiện ra điều bất thường.
Cô có cảm giác có một đôi mắt sắc bén như ưng đang ẩn nấp trong quầy nào đó, nhìn cô chăm chăm như đang nhìn một con mồi.
Sau đó cô hỏi thăm battender xem hôm nay ông chủ uống với ai.
– – Là Giang Dã của Giang gia.
Battender hạ thấp giọng nói với vẻ thần bí, “Nghe nói là bộ đội thiết giáp, hơn nữa còn là sĩ quan đấy.”
Xem đi.
Rõ ràng cô chẳng hề quan tâm, nhưng hết người này đến người khác thay phiên phổ cập thông tin về người đàn ông này với cô.
Sau đó, cô lái xe về nhà.
Trên đường đi, qua kính chiếu hậu luôn xuất hiện một chiếc xe màu đen biển số bắt mắt, trông giống hệt chiếc xe mà cô từng nhìn thấy ở bãi đỗ xe ngoài sân bay.
“Đi theo tôi làm gì, tôi đã nói rồi, chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa.” Lâm Sơ Nguyệt lạnh mặt.
“Vậy sao em lại ra đây gặp tôi?” Giang Dã nhướng mày, giọng nói nhuốm đầy ý cười, “Lâm Sơ Nguyệt, tôi vẫn thích em khi ở trên giường hơn, vừa thẳng thắng vừa thành thật, muốn tôi là nói ngay, thích tôi hôn ở đâu cũng không hề giấu giếm.”
“Chứ không giống như bây giờ.”
“…!Cô nhóc lừa đảo.”
Lâm Sơ Nguyệt không chút cảm xúc, “Tôi ra đây là muốn nói với anh một câu.”
Giang Dã, “Sao?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Hình như em họ của anh có ý với tôi.”
Giang Dã sầm mặt.
Lâm Sơ Nguyệt bỗng áp sát lại gần anh, cô vịn cửa xe, nhô đầu vào trong.
Đôi môi mềm mại của cô khẽ lướt qua mặt anh, sau đó lướt đến bên tai anh.
Cô thì thầm, “Anh nói xem, nếu cậu ta biết tôi và anh từng ngủ với nhau thì sẽ thế nào?”
Vừa dứt lời, cửa ghế lái bật mở.
Thấy thế, Lâm Sơ Nguyệt toan bỏ chạy.
Song lại không địch nổi người đàn ông xuất thân từ bộ đội, động tác mạnh mẽ dứt khoát.
Giang Dã kéo mạnh Lâm Sơ Nguyệt lên xe mình.
Băng ghế sau quen thuộc.
Tư thế quen thuộc.
Cô dưới, anh trên.
Giang Dã nhìn cô đăm đăm, lửa tình trong mắt bùng cháy dữ dội, hơi thở gấp gáp nóng rực: “Tôi vẫn thích em khi ở dưới thân tôi hơn, em lúc ấy ngoan ngoãn và thẳng thắn biết bao.”.