Cổ Thiên Nga - Chương 93: 93: Ngoại Truyện Lâm Sơ Nguyệt 3
Vừa rời khỏi khách sạn, Lâm Sơ Nguyệt đã nhận được điện thoại từ nhà.
Cô về nước từ hôm qua, tuy không nói với gia đình, nhưng tối qua cô ngồi ở Pha Sắc một lúc lâu, nhất định có người nhận ra cô.
Sau vài tiếng, tin cô về nước sau cuối cùng cũng đã truyền đến tai ba mẹ cô.
“Nghe nói con về nước rồi, sao vẫn chưa thấy về nhà?”
Lâm Sơ Nguyệt định ra ngoài đón taxi, vừa nhận điện thoại lại đổi ý quay lại khu nghỉ ngơi trong đại sảnh ngồi xuống.
Cô ngồi xuống cạnh cửa sổ, một bên mặt quay về phía cửa sổ, vẻ mặt hờ hững, nhưng giọng nói lại dịu dàng ngoan ngoãn, “Hôm qua về đến Nam Thành cũng đã hơn mười giờ tối, sợ làm phiền cả nhà nên con không về.”
Mẹ cô thở dài vì cô quá hiểu chuyện, “Có gì mà quấy rầy, người nhà cả mà.”
Bà lại hỏi, “Thế hiện giờ con đang ở đâu, để mẹ cho tài xế đến đón.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Bách Duyệt ạ.”
Cúp điện thoại, cô ngồi trên sofa nhìn khung cảnh sương giăng kín lối bên ngoài cửa sổ.
Đưa tay nghịch tóc, đôi mắt hấp háy quan sát xung quanh, và rồi cô nhìn thấy Giang Dã từ trong thang máy bước ra.
Hiển nhiên anh cũng nhìn thấy cô.
Đuôi mắt anh hơi nhướng lên, khóe môi vẽ lên một đường cong nho nhỏ, đôi môi mấp máy nói với cô bằng khẩu hình miệng — Có cần tôi sang đó không?
Đổi lại là…!cô lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác.
Giang Dã cũng chẳng để ý, dường như đã sớm đoán được phản ứng của cô.
Anh thôi nhìn, rủ mi mắt giấu đi ý cười sâu xa.
Chẳng mấy chốc, tài xế trong nhà đã lái xe đến, Lâm Sơ Nguyệt lên xe.
Trong xe thoang thoảng mùi nước hoa, hẳn là của người vừa ngồi trước đó lưu lại nên chỉ thoảng hương hoa ngọt dịu của tầng hương cuối cùng.
Cô cẩn thận ngửi thử mới biết đây là hương cam quýt.
Chỉ có người nọ mới thích dùng nước hoa mùi này.
Cô vờ lơ đãng hỏi tài xế, “Gia đình cháu đều ở nhà hả chú?”
Tài xế đáp, “Vâng.”
Ông đã làm tài xế cho Lâm gia được hai mươi năm, đương nhiên biết rõ ẩn ý của Lâm Sơ Nguyệt, cũng biết cô muốn đáp án thế nào.
Vài giây sau, ông bổ sung, “Cô Trình cũng có mặt.”
Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt, “Hóa ra cô ta cũng là người của Lâm gia.”
Nước mưa rơi lộp độp lên cửa kính xe.
Không khí trong xe tựa như bị quện lại, gây ra cảm giác bí bách và ngột ngạt, không sao hít thở nổi.
Tài xế nhận ra câu trả lời của mình không đúng nên vội bù đắp, “Cô Trình là em họ của cô, lại ở Lâm gia bao năm nay, hiển nhiên cũng được xem là một nửa người nhà họ Lâm rồi.”
“Đúng vậy.” Lâm Sơ Nguyệt cười, “Ai dám nói không phải đâu.”
Tài xế đỡ vô lăng không dám nói nữa, bàn chân đạp trên chân ga cũng run theo.
Bất thình lình chạm phải ánh mắt của Lâm Sơ Nguyệt qua kính chiếu hậu, lạnh lẽo đến cực điểm.
…
Quả thực hiếm thấy, hôm nay chỉ có ba mẹ ở nhà đón cô về.
Lâm Sơ Nguyệt ngồi trong phòng khách, để mặc mẹ mình nắm tay nói với vẻ khoa trương, “Có phải con gầy rồi không? Ở nước ngoài ăn không hợp khẩu vị hả con? Mẹ đã nói rồi, khi không tự dưng lại đi xa thế, biền biệt hơn một năm không về.
Mẹ thấy con gầy đi rõ luôn ấy.”
Ba cô thì cười, “Gầy đâu mà gầy, ba thấy vẫn khỏe, vẫn xinh đẹp như hồi trước khi xuất ngoại.”
“Con gái nhà mình đương nhiên phải đẹp rồi.”
“…”
“…”
Lâm Sơ Nguyệt không nói chen vào.
Cô cầm ly nước ấm, ánh mắt lại hờ hững, tựa như sóng nước dập dờn, đảo một vòng quanh phòng khách.
Sau đó, cô hỏi, “Kiến Nguyệt đâu rồi ạ?”
Mẹ cô khẽ đáp, “Đang ngủ trên lầu, tối qua say mèm về nhà khóc sướt mướt, còn quậy quọ hồi lâu.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Khóc sao?”
“Ừ, nghe nói nó thất tình.
Còn vì nguyên nhân gì nữa, thanh niên giờ toàn thế, mẹ cũng chẳng hiểu nổi.” Mẹ cô lắc đầu, “Mà chẳng biết là con trai nhà ai, thế mà lại từ chối con bé.”
“Từ chối nó chẳng phải là chuyện bình thường sao, đâu phải như Sơ Nguyệt nhà ta, chắc chắn sẽ không có nhà nào, đứa nào dám từ chối.” Xưa nay ba cô vẫn luôn tự hào về cô.
Theo lời mẹ nói thì ông chính là cuồng con trời sinh.
Mẹ hài lòng nở nụ cười, rồi lại bất mãn nói, “Ở trước mặt Kiến Nguyệt cũng đừng nói thế, tuy con bé không bằng Sơ Nguyệt nhà mình, nhưng vẫn giỏi hơn nhiều so với mấy cô nhóc khác.”
“Tôi biết rồi.”
Trò chuyện một lát, Lâm Sơ Nguyệt bèn nói, “Ba mẹ, con hơi mệt, con về phòng ngủ một giấc nhé.”
Cả đêm qua cô gần như không ngủ.
Vừa nằm xuống cô đã ngủ thiếp đi.
Đến lúc tỉnh dậy thì trời đã xế chiều.
Mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, bầu trời quang đãng, ánh lên một vầng sáng màu cam nhạt.
Trong phòng vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Sau ba tiếng không nhận được hồi đáp, người giúp việc lễ phép rút lui, sợ làm phiền đến cô.
Lâm Sơ Nguyệt mở cửa, “Có chuyện gì thế?”
Người giúp việc vội quay lại nói khẽ, “Cô chủ, đã đến giờ ăn tối rồi ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt, “Tôi đi tắm trước đã.”
Cô tắm xong cũng đã qua nửa tiếng.
Bất ngờ là, trong phòng ăn chỉ có một người ngồi đó.
Người giúp việc giải thích, “Tiên sinh và phu nhân đi dự tiệc rồi ạ.”
Lâm Sơ Nguyệt đáp lại một tiếng.
Cô cất bước đi sang đó, tiếng bước chân rất khẽ, hơn nữa Trình Kiến Nguyệt đang gọi điện thoại nên không để ý cô đi tới.
Phòng ăn rộng thênh thang văng vẳng giọng nói đầy bực tức của Trình Kiến Nguyệt.
“Đừng nói nữa, Giang Dã có đến đâu.”
“Sao tôi biết anh ấy nhẫn tâm như thế, tôi cứ tưởng anh ấy sẽ niệm tình cũ mà đến gặp tôi…”
“Anh ấy không có bạn gái, suốt ngày ở trong quân đội thì tìm bạn gái ở đâu được?”
“Tôi mặc kệ, cậu phải giúp tôi điều tra xem anh ấy đang ở đâu.”
“Tôi thích anh ấy, tôi chẳng quan tâm anh ấy có thích tôi không.
Cậu tưởng tình yêu xuất phát từ hai phía bộ dễ lắm hả? Đa phần đều bắt đầu từ một mối tình đơn phương đấy!”
“Này, cậu…”
Cuộc hội thoại bỗng dưng im bặt.
Trình Kiến Nguyệt nói, “Tôi đang bận, cúp trước đây, lát nữa nói tiếp.”
“Sao không nói nữa?” Lâm Sơ Nguyệt ngồi xuống ghế đối diện, hàng mày nhướng lên, ánh mắt dịu dàng đong đầy ý cười, “Nghe nói cô thất tình?”
“Chị mới thất tình ấy.” Trình Kiến Nguyệt tức tối đáp, “Chị đừng xía vào chuyện của tôi.”
Lâm Sơ Nguyệt cười nhạt.
Cô cầm ly nước nhấp một ngụm, cổ họng được dòng nước ấm làm dịu lại, sau đó cô ngước lên, đôi mắt mang theo ngọn lửa âm u.
“Người cô thích tên là Giang Dã à?”
Chỉ tám chữ ngắn gọn, giọng điệu đều đều.
Nhưng chỉ có cô biết khi nói lời này mình đã kiềm chế cảm xúc như thế nào, kích động, hoang đường, rung động — tất cả đều bị cô dằn xuống.
Trình Kiến Nguyệt nhìn cô đầy cảnh giác, “Chị muốn làm gì?”
Lâm Sơ Nguyệt, “Không có gì.”
Trình Kiến Nguyệt, “Chẳng lẽ chị muốn giành đàn ông với tôi?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn cô nàng chăm chút, nhìn ly nước trên tay.
Mặt nước phẳng lặng bỗng chốc gợn sóng sau khi cô lắc một cái.
Khóe môi cô cong lên, bâng quơ nói, “Cái từ “giành” này chẳng phải đều được dùng ở trên người cô sao?”
Trình Kiến Nguyệt im bặt.
Lâm Sơ Nguyệt và Trình Kiến Nguyệt là chị em họ.
Năm Trình Kiến Nguyệt mười lăm tuổi, cô nàng dọn đến ở nhờ nhà họ Lâm, ở đến tận bây giờ.
Lý do cực kỳ hợp lý, nghe nhiều riết rồi quen – ba mẹ Trình Kiến Nguyệt gặp tai nạn bất ngờ qua đời, Trình Kiến Nguyệt trở thành trẻ mồ côi, mẹ Lâm quyết định nuôi dưỡng đứa con gái duy nhất của em trai mình.
Đương nhiên, trước khi nhận nuôi cô nàng, bà từng hỏi ý kiến của Lâm Sơ Nguyệt.
Lâm Sơ Nguyệt không có ý kiến gì, cực kỳ hiểu chuyện, “Cậu mợ đột ngột qua đời hẳn đã khiến em ấy bị đả kích, mẹ nhận nuôi em ấy đi, không sao đâu.”
Kể từ đó, Trình Kiến Nguyệt bước chân vào Lâm gia.
Nhưng Trình Kiến Nguyệt không hề cảm kích vì chuyện này, quan hệ giữa cô nàng và Lâm Sơ Nguyệt đều là “một núi không thể có hai hổ”, ai cũng chướng mắt nhau.
Nói nghiêm túc hơn là, Trình Kiến Nguyệt không ưa Lâm Sơ Nguyệt.
Đánh giá của cô nàng đối với Lâm Sơ Nguyệt chính là — hay ra vẻ.
Rõ ràng là không muốn cô nàng đến Lâm gia, nhưng cứ bày ra dáng vẻ rộng lượng chào đón mình; rõ ràng là không thích cô nàng, nhưng vẫn giả vờ yêu thương mình…
Trình Kiến Nguyệt đến ở, tuy không giành hết tình yêu của ba mẹ Lâm, nhưng ít ra cũng đã lấy đi mất một phần tình thương của bọn họ.
Ba Lâm tính tình hào phóng, mỗi lần mua đồ cho con gái cũng sẽ mua cho cháu gái một phần.
Mà Trình Kiến Nguyệt rất biết nói ngọt, biết cách lấy lòng người lớn, ngay cả ông của Lâm Sơ Nguyệt thỉnh thoảng cũng trêu vài câu, “Tự dưng ông lại có thêm một cô cháu gái nhỉ?”
Dù là đùa vui, nhưng Lâm Sơ Nguyệt vẫn để trong lòng.
Song, cô không hề lộ ra vẻ không vui, chỉ mỉm cười tựa như không quan tâm đ ến.
Trong lòng khó chịu nhiều lắm cũng chỉ qua vài giây là thôi.
Vì Lâm Sơ Nguyệt biết người mà gia đình mình yêu thương nhất vẫn luôn là cô.
Có rất nhiều thứ hễ Trình Kiến Nguyệt muốn thì Lâm Sơ Nguyệt đều nhường cho cô nàng.
Không sao hết, đều là những thứ cô không cần.
Có những thứ dù cô nàng có muốn cũng không lấy được.
Giống như trong giới bọn họ, huyết thống mới là thứ quan trọng nhất.
Mà Lâm Sơ Nguyệt cô đây chính là người được cả nhà quan tâm nhất, địa vị của cô trong cái nhà này là bất di bất dịch.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Sơ Nguyệt vẫn luôn là một cô gái ngoan.
Cô biết bản thân mình được gia tộc kỳ vọng rất nhiều, vì thế cô vẫn luôn đi theo kế hoạch mà gia đình sắp xếp.
May mắn thay, cô vẫn luôn là người ưu tú nhất trong gia tộc.
Mỗi lần người trong nhà nhắc đến cô đều là – Sơ Nguyệt chính là tấm gương trong đám con cháu, mấy đứa phải học tập con bé.
Có đôi khi Lâm Sơ Nguyệt không tài nào phân biệt được, rốt cuộc mình là diễn viên múa ba lê hay là diễn viên chuyên nghiệp.
Ban ngày, cô là cô con gái ngoan ngoãn, là niềm tự hào của gia tộc, nhưng đêm đến, cô xé lớp mặc nạ giả tạo kia xuống, để lộ linh hồn bất cần đời ẩn sâu bên trong.
Bị trói buộc bởi khuôn phép quá lâu, cô không hề biết, bản tính của mình là tự do.
Thế nên cô rất thích la cà ở các quán bar và hộp đêm, thích nhìn đàn ông bị cô mê hoặc đến mê muội, thích làm những chuyện mà cô không thể làm trước mặt ba mẹ và bề trên.
Mười lăm tuổi, cô biết hút thuốc.
Mười sáu tuổi, cô đi quán bar.
Mười chín tuổi bắt đầu yêu đương.
Hai mươi tuổi biết tình.
Hai mươi mốt tuổi rong chơi trong các quán bar của các thành phố lớn, trải nghiệm kh0ái cảm tình một đêm.
Đến bây giờ đã hai mươi lăm, cô cho rằng, không có ai đáng giá để cô dừng lại.
Cũng không có ai đáng để cô tranh giành với người khác.
…
Lâm Sơ Nguyệt cầm bộ đồ ăn lên, vừa ăn cơm vừa đáp bâng quơ, “Sao cô dám chắc tôi cũng chẳng thèm người đàn ông này như bao người trước đó?”
Một thằng đàn ông thôi mà.
Cô chả quan tâm.
Cũng chỉ như bao người khác thôi.
Lời này đã k1ch thích Trình Kiến Nguyệt.
Cô nàng như một con sư tử xù lông, giương nanh múa vuốt, “Lâm Sơ Nguyệt…”
Trái ngược với vẻ kích động của cô nàng, Lâm Sơ Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nói, “Một năm không gặp, dường như cô đã quên mất tôi là chị cô rồi nhỉ, gọi thẳng tên tôi như thế không phải phép lắm đâu.”
“Tôi không phải phép?” Trình Kiến Nguyệt tức đến bật cười, cô nàng trợn trừng mắt, “Cô đừng tưởng tôi không biết, trong gia tộc này, trông cô ngoan ngoãn thế thôi, thật ra những cái không nên làm cô đều làm cả rồi.”
“Cô về từ hôm qua, nhưng trước khi về nhà cô đã đi đâu? — Quán bar có đúng không.”
“Cô có thể lừa được cô và dượng thì đừng nghĩ cũng có thể lừa được tôi.” Trình Kiến Nguyệt nói, “Suốt ngày cứ thích ra ngoài chơi bời, thay đàn ông mỗi ngày, người như cô mà dám dạy đời tôi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt rút khăn lau miệng.
Cô điềm nhiên lên tiếng, “Nếu cô biết tối qua tôi đi bar, vậy người tình báo cho cô có nói với cô người đàn ông bên cạnh tôi là ai không?”
Trình Kiến Nguyệt, “Làm sao tôi biết được?”
“…”
“…”
Một thoáng im lặng xuất hiện, Trình Kiến Nguyệt lấy lại tinh thần.
Trong đầu cô nàng chợt hiện ra một suy nghĩ không thể xảy ra, nhưng cố gắng ghìm lại, giọng như run lên, “Không đâu, chẳng lẽ là Giang Dã?” Nói xong cô nàng lại tiếp tục phủ định, “Không thể nào, chị chẳng biết Giang Dã là ai thì làm sao lại ở cùng anh ấy được?”
“Đúng…!không?”
Trình Kiến Nguyệt nhìn Lâm Sơ Nguyệt bằng ánh mắt đầy mong đợi và khẩn khoảng.
Đáng tiếc.
Lâm Sơ Nguyệt tựa như một tên đao phủ vô tình.
Hai người nhìn nhau, ý cười dần lan khắp đôi mắt cô, “…!Khéo thật đấy, người đàn ông ở cùng tôi đêm qua tên là Giang Dã.”.