Cổ Thiên Nga - Chương 81: Chương 81
“Anh đang ghen đấy à?”
Giang Thành mùa nào cũng là mùa xuân, Kim Hề lấy vài chiếc váy trong tủ ra, vừa xếp gọn vừa đắc ý đánh giá Hạ Tư Hành.
Hạ Tư Hành đứng một bên, cau mày lạnh mặt, giọng cũng chẳng mấy ấm áp, “Nếu anh đưa Châu Tranh về nhà thì em có cảm nghĩ gì?”
Kim Hề dừng ngay động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn anh đăm đăm vài giây.
“Anh thử nói lại lần nữa xem.”
“Anh nói…”
Cảm nhận được cơn giận đùng đùng trong mắt cô, Hạ Tư Hành thức thời nhượng bộ, thừa nhận, “Anh không được vui cho lắm.”
Kim Hề, “Thế thì còn được.”
Cô đứng dậy lấy thêm một chiếc váy từ trong tủ ra, một chiếc váy liền ngắn củn cởn, hơn nữa phần trên cực kỳ thiếu vải.
Lúc cô định bỏ nó vào hành lý thì có một cánh tay khác đã giật lấy.
Hạ Tư Hành quan sát chiếc váy, ánh mắt nặng nề, “Cái gì đây?”
Kim Hề, “Váy chứ gì.”
Hạ Tư Hành, “Anh biết nó là váy.”
Kim Hề giật mình, “Hóa ra anh biết à.”
Anh trầm ngâm một lúc, rồi nói, “Váy này hở hang quá.”
“Anh mua mà.”
Cô lại nói tiếp, “Quẹt thẻ của anh đấy.”
Từ chỗ Hạ Tư Hành nhìn sang, chỉ thấy hàng mi như nan quạt của cô rung rung đầy ranh mãnh.
“Trêu anh vui lắm sao?” Hạ Tư Hành bước tới, nửa quỳ ôm lấy cô từ phía sau.
Anh hôn lên tóc mai của cô, cất giọng nỉ non bên tai, “Bao nhiêu váy không mặc lại mặc váy hở hang thế này?”
“Váy này em tặng cho Lâm Sơ Nguyệt, tag vẫn còn nguyên đây.”
Kim Hề bay chuyến bay sáng sớm, sợ chọc anh giận lại bị giày vò đến nửa đêm, mai không dậy nổi.
Cô thức thời giải thích rõ ràng cho anh nghe, “Trong lúc quay chương trình cô ấy chăm sóc em rất tốt, em vốn định tặng cô ấy một chiếc túi, nhưng cô ấy nói không cần, bảo em tặng một chiếc váy là được.”
Trước khi tham gia chương trình, Kim Hề và Lâm Sơ Nguyệt không mấy thân nhau.
Sau hai tháng ghi hình, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ tám chuện với nhau.
Lâm Sơ Nguyệt là người bản xứ, bên ngoài trông thì có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng tính tình lại rất cởi mở.
Lúc Kim Hề gợi ý tặng quà cho cô, Lâm Sơ Nguyệt đã gửi thẳng một tấm ảnh chụp màn hình sang, “Tặng tôi cái này đi.”
Trong bức ảnh chính là chiếc váy Kim Hề đang cầm trên tay.
Một chiếc váy liền ngắn củn màu đen, phần trên thiếu vải đến đáng thương, cổ áo cực kỳ trễ, phần sau được viền ren tinh tế.
Không giống váy dành để mặc trong những trường hợp trang trọng.
Bên dưới tấm ảnh chụp màn hình còn có mấy dòng giới thiệu đơn giản về chiếc váy.
– – Một chiếc váy gợi cảm vừa lấy lòng đàn ông, cũng có thể lấy lòng bản thân.
– – Một chiếc váy có thể hâm nóng tình cảm đôi bên.
Hiển nhiên Hạ Tư Hành cũng đã nhận ra tác dụng của chiếc váy này, gương mặt lạnh lùng dần dần hiện lên nét cười nghiền ngẫm, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cảm xúc khó nắm bắt.
Như cảm nhận được, Kim Hề im lặng vài giây, không thèm xếp váy lại mà nhanh tay nhét thẳng nó vào đáy va li.
Sau đó đóng va li lại, kéo dây kéo, xoay vài vòng trên ổ khóa mật mã.
“Hạ Tư Hành, thảo luận về váy của người khác là bất lịch sự lắm đấy.”
“Váy nằm trong va li của bạn gái anh sao lại là váy người khác?”
“Nhưng nó là của người ta.”
“Quẹt thẻ anh kia mà.”
“…”
Nói một câu là đốp chát lại một câu ngay.
Kim Hề nói, “Nhưng em đã hứa sẽ tặng cho cô ấy rồi.”
Hạ Tư Hành xoay mặt cô lại, giọng nói quyến rũ lặp đi lặp lại bên tai cô, “Mặc cho anh xem nhé? Dù gì cũng chưa tặng mà, tới lúc đó lại mua chiếc váy khác là được.”
“Mặc cho anh ngắm trước đi mà.”
Cô mở mắt ra, chạm phải gương mặt nhuốm đậm tình dục.
Những lúc đối mặt với người nào đó, cô quả thật không hề có điểm mấu chốt.
Anh nói gì cô cũng đều nghe theo.
Thế là va li đã khóa kỹ càng lại được mở ra lần nữa.
Hành lý vừa được thu xếp xong xuôi lại bị vứt tán loạn trên sàn nhà sậm màu, bắt đầu nhăn nhúm và ướt đẫm theo từng nhịp điệu lên xuống.
…
Chuyến bay đến Giang Thành đã cất cánh, những công trình kiến trúc đồ sộ dần dần trở nên nhỏ bé trong tầm mắt, sau đó biến thành một dấu chấm đen.
Vũ đoàn thống nhất đặt vé hạng phổ thông cho mọi người, nhưng Kim Hề xưa nay chưa từng bạc đãi bản thân, cô bỏ thêm tiền chuyển sang khoang hạng nhất.
Cũng có người đổi vé giống cô, chính là Lâm Sơ Nguyệt.
Chỗ ngồi của hai người cách nhau một lối đi.
Vì chiếc váy kia mà tối qua cô bị Hạ Tư Hành hành đến tận 3 giờ sáng.
Đàn ông luôn có chấp niệm với những thứ thế này, không sao chống cự lại được.
Chuyện này không liên quan đến tâm lý, mà là do phản ứng nguyên thủy của cơ thể.
Ông bà xưa thường nói, muốn chinh phục đàn ông thì phải chinh phục dạ dày của anh ta, nhưng năm dài tháng rộng, châm ngôn này đã lỗi thời từ lâu.
Muốn chinh phục một người đàn ông, chỉ cần chinh phục được dục vọng bên trong con người của anh ta, cũng chính là dục vọng cơ thể, anh ta sẽ quỳ dưới váy của mình mà thôi.
Hạ Tư Hành đã tự mình trải nghiệm câu nói này.
Cũng vì thế mà Kim Hề đã phải trả một cái giá cực đắt.
Bây giờ cô buồn ngủ đến díp cả mắt, vừa lên máy bay đã kéo bịt mắt xuống ngủ bù một giấc.
Dù là khoang hạng nhất không có tiếng người ồn ào, nhưng vẫn không tránh khỏi tạp âm từ máy bay.
Giấc ngủ của Kim Hề vốn không tốt, lúc ngủ bù cũng chập chờn, không biết qua bao lâu, cô kéo bịt mắt xuống, đang định gọi tiếp viên hàng không mang đồ ăn lên, bỗng nhác thấy chỗ ngồi phía trên đã đổi sang người khác.
Người đàn ông đeo kính râm đen, sống mũi cao thẳng, gương mặt với những đường nét rõ ràng, chỉ nhìn một bên mặt đã cảm nhận được vẻ nghiêm trang của người kia.
Đúng lúc tiếp viên đi tới, chắn tầm nhìn của Kim Hề.
Tiếp viên lịch sự hỏi han, “Em xin phép mang bánh ngọt và nước uống lên cho chị nhé?”
Kim Hề, “Ừm.”
“Vâng ạ.”
Chưa đầy một phút, tiếp viên hàng không đã mang đồ ăn đến, phía sau cô ấy còn có một bóng dáng khá quen mắt.
Lâm Sơ Nguyệt.
Cô nàng dừng lại ngay chỗ ngồi phía trước, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống người đàn ông.
Những người khác còn đang nghỉ ngơi, Lâm Sơ Nguyệt thấp giọng nói với người kia.
“Anh có cút về chỗ mình không hả?”
“Xin lỗi nhé, không thể.”
“Đây là chỗ của em.”
“Anh ngồi một lát không được à?”
“Không.”
“Lúc nằm trên giường anh, em có hỏi ý anh chưa?”
“…!Giang Dã, anh có thể ngậm cái miệng lại được không?”
“Xin lỗi, dạo này miệng hay ngứa nên không ngậm lại được.”
“Đó là bệnh loét miệng, anh tranh thủ đi khám đi.”
Kim Hề nghe thế thì im lặng mỉm cười.
Tiếp viên hàng không đang đứng ở lối đi cũng không dám bật cười thành tiếng, nhưng nhìn bờ vai đang rung rung đã đủ tiết lộ cảm xúc của cô nàng.
Cô nàng im lặng rút lui, chỉ còn lại ba người bọn họ.
Nhờ thói quen đã được dưỡng thành từ nhiều năm trước, cho dù bản thân rơi vào tình huống này, Lâm Sơ Nguyệt vẫn có thể bình chân như vại.
Cô nhấc chân đạp một phát lên đùi Giang Dã, “Đi về chỗ ngay.”
Giang Dã đau đến gập người, trong lúc đó, kính râm vắt trên sống mũi cũng rơi xuống đất.
Nháy mắt, Kim Hề nhìn thấy rõ cả gương mặt anh, một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Kim Hề chợt nhớ ra, “Là anh à?”
Là người đã giúp cô bắt tên Vương Giang ở nhà vệ sinh nữ.
Kim Hề vẫn còn nhớ rất rõ, quân hàm của anh ở bậc thiếu tá.
Giang Dã lười biếng đáp lại, “Là bạn gái Hạ Tư Hành à, tôi nhớ không lầm đúng chứ?”
Kim Hề, “Vâng.”
Đuôi mắt Giang Dã hơi nhướng lên đầy ngả ngớn, “Khéo ghê, ở đây mà cũng gặp được cô.”
Không chờ Kim Hề lên tiếng, Lâm Sơ Nguyệt đứng bên cạnh đã lạnh lùng đáp trả, “Đổi cách bắt chuyện đi, cứ dùng mãi cách này anh không chán chứ em nghe chán lắm rồi.”
Kim Hề chợt vỡ lẽ, hóa ra là người yêu đang cãi nhau.
Kim Hề đã quen hóng hớt trò vui, hắng giọng nói, “Hay là để tôi đổi chỗ cho hai người cãi tiếp nhé?”
Giang Dã nhướng mày cười, “Được đấy.”
Để tỏ lòng cám ơn, Giang Dã ân cần mang bánh ngọt và đồ uống mà tiếp viên vừa mang lên đến chỗ mới của Kim Hề.
Chỗ của Giang Dã ở hàng ghế thứ nhất, còn cô và Lâm Sơ Nguyệt ở hàng cuối cùng.
Khoảng cách khá xa, hơn nữa bọn họ chỉ thì thầm với nhau, nên cô không nghe được bọn họ đang nói gì.
Máy bay hạ cánh, đến lúc bước ra sảnh đến của sân bay, Kim Hề trông thấy gương mặt lạnh nhạt của Lâm Sơ Nguyệt mang theo ý cười.
Cô nhìn trái ngó phải, nhưng không thấy Giang Dã đâu.
Lâm Sơ Nguyệt đẩy va li, dường như đoán được Kim Hề đang tìm ai, hờ hững lên tiếng, “Anh ấy đi rồi.”
Kim Hề, “Đi rồi sao?”
Lâm Sơ Nguyệt đeo kính râm lên, giọng nói không lộ ra mảy may cảm xúc, “Anh ấy đến khách sạn trước rồi.”
Vũ đoàn phải đến nhà hát Giang Thành tập hợp, sau đó mới về khách sạn nghỉ ngơi.
Kim Hề nhanh chóng bắt được từ khóa quan trọng.
Trước.
Nghĩa là đã làm lành rồi sao?
Cô không mấy hứng thú với chi tiết yêu đương của người khác nên không hỏi thêm.
Nhưng khi lên xe bus đi về nhà hát, cô chợt nhớ tới lời Giang Dã nói lúc nãy – Bạn gái Hạ Tư Hành.
Vậy có nghĩa là anh ta biết Hạ Tư Hành ư?
Tự mình đoán thì chả biết đến bao giờ.
Kim Hề bèn lấy điện thoại nhắn tin hỏi Hạ Tư Hành về Giang Dã.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, chờ một lúc lâu vẫn không thấy anh trả lời.
Có lẽ anh đang bận.
May là cô đã quen với việc này.
Bác sĩ không giống những nghề khác, có rất nhiều lý do thân bất do kỷ, phần lớn thời gian đều dành cho công việc, không thẹn với bệnh nhân, không thẹn với bệnh viện, không thẹn với quốc gia.
Có lẽ anh chỉ thẹn với gia đình của mình.
Những lúc muốn liên lạc với anh thì lại không bao giờ liên lạc được.
Ban đầu khi yêu nhau, Kim Hề luôn tỏ ra rằng mình không thật sự thích anh, thế nên cô không bao giờ chủ động liên lạc với anh.
Còn Hạ Tư Hành lại theo ngành y, thời khóa biểu dày đặc, lịch thí nghiệm cũng không ít, bận đến tối tăm mặt mày.
Anh cũng ít khi tìm Kim Hề, một tháng cộng lại thì bọn họ gặp nhau chưa đến năm ngày.
Yêu nhau lâu rồi, bọn họ dần quen với cách yêu này.
Không yêu cầu đối phương phải trả lời tin nhắn ngay lập tức.
Đến chín giờ tối, Kim Hề về khách sạn tắm rửa xong xuôi, cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi video từ Hạ Tư Hành.
Giữa nhận và từ chối.
Cô chọn nhận cuộc gọi.
Phía bên kia rất tối, thỉnh thoảng cô còn nghe thấy tiếng gió rít gào.
Gương mặt Hạ Tư Hành ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ anh, nhưng đôi mắt sáng rực tựa như được đính thêm những viên đá vỏ chai lấp lánh.
“Em đang ở đâu thế?”
“Khách sạn ạ.”
“Không về nhà ông ngoại à?”
“Chưa, đợi buổi diễn kết thúc em mới về.” Kim Hề nằm trên giường, híp mắt nhìn khung cảnh phía sau anh, có thể nhìn thấy khoảng không vắng vẻ, “Anh đang ở đâu thế?”
“Bãi đỗ xe của bệnh viện.” Hạ Tư Hành nói mấy câu xem như giải thích lí do vì sao hôm nay không trả lời tin nhắn của cô, “Hồi chiều anh có ca mổ đột xuất, kéo dài hơn sáu tiếng, mổ xong lại phải đi họp, đến giờ mới được nghỉ.”
Kim Hề nhíu mày, “Thế anh chưa ăn tối hả?”
Hạ Tư Hành, “Vẫn chưa.”
Kim Hề đau lòng, “Anh không đói sao?”
Hạ Tư Hành tìm được xe, mở cửa ngồi vào, thắt dây an toàn, nhưng không vội khởi động xe.
Anh cầm điện thoại, bờ môi ẩn ý cười, “Bận quá cũng chẳng biết đói.
Nhưng Giang Trạch Châu vừa nhắn tin rủ anh sang chỗ Châu Dương uống một ly.”
Kim Hề, “Anh không ăn lót dạ trước hả?”
Hạ Tư Hành, “Dì đầu bếp ở chỗ Châu Dương đã làm cơm rồi.”
Kim Hề gật đầu, sau lại thấy là lạ, nhưng lạ chỗ nào cô không biết, nhưng rất là lạ.
Đến khi gần kết thúc cuộc gọi, Kim Hề chợt bừng tỉnh, “Anh đến quán Châu Dương uống rượu thì nói với em làm gì?”
Hạ Tư Hành một tay đỡ tay lái, tay kia đỡ trán, hàng mày lộ ra ý bất đắc dĩ, “Anh đang hỏi ý em đấy.”
Kim Hề, “Hỏi ý em?”
“Ừm.”
Cô buồn cười, “Nếu em không cho anh đi thì anh sẽ không đi sao?”
Hạ Tư Hành điềm tĩnh đáp, “Ừa, em không cho thì anh sẽ lái xe về nhà.”
Kim Hề hỏi dò, “Quán bar thôi mà, đi thì cũng có làm sao? Em đâu có nhàm chán đến mức anh đi đâu cũng quản.”
“Nếu là chỗ khác thì anh sẽ không nói, nhưng mấy chỗ như quán bar khá mập mờ, anh sợ em nghĩ nhiều, nên nói trước với em một tiếng, nếu em để ý thì anh không đi nữa.”
Quán bar là nơi tập trung nam nữ trưởng thành, nhất là Pha Sắc của Châu Dương, thường xuyên xảy ra một vài chuyện gì đó.
“…” Kim Hề không giấu được ý cười trên gương mặt, “À.”
“À là có ý gì?”
“À là…!em cũng nói với anh một tiếng, giờ em đang ở khách sạn, mấy chỗ thế này cũng khá là mập mờ, nhưng anh yên tâm nhé, em ngoan lắm, trong phòng chỉ có một mình em thôi.”
Không ai am hiểu cách quyến rũ và trêu chọc hơn cô.
Hạ Tư Hành ngả đầu ra sau, nhìn cô một cái thật lâu, khóe môi khẽ gợi lên một nụ cười dịu dàng..