Cổ Thiên Nga - Chương 80: Chương 80
Nhận ra ánh mắt anh đang dần thay đổi, Kim Hề vội rời khỏi lòng anh.
Sau đó, cô lạnh mặt chỉ vào camera trong phòng, “Ở đây có camera đấy.”
Hạ Tư Hành dời tầm mắt, ung dung chỉnh lại khuy măng sét, bâng quơ đáp lại, “Anh không có đam mê để người ta xem miễn phí, em yên tâm.”
Kim Hề, “Thế vừa nãy là sao?”
Hạ Tư Hành ngẫm nghĩ, “Đó là lời nhắc nhở.”
Kim Hề, “Nhắc nhở gì cơ?”
Đuôi mắt anh hiện lên nét ngả ngớn, thấp giọng đáp, “Nhắc em tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.”
Kim Hề không bật lại được.
Cũng may, chẳng mấy chốc nhân viên bên ekip chương trình đến gõ cửa.
Trông thấy một người đàn ông lạ mặt trong phòng trang điểm, nhân viên kia hơi giật mình, “Anh đây là…”
Hạ Tư Hành không quen giới thiệu bản thân với người xa lạ.
Anh nói với cô, “Anh ngồi hàng đầu, em biết chứ?”
Hồi chiều khi lên sân khấu cô đã trông thấy anh, vị trí gần sân khấu nhất, trong biển người mênh mông, nhưng cô lại có một loại năng lực vừa nhìn đã tìm được anh.
“Em biết.”
“Tối nay gặp nhé?”
“Ừm, tối gặp.”
Hạ Tư Hành rời đi, để lại bóng lưng lạnh lùng xa cách.
Nhân viên công tác nhìn thấy Giang Trạch Châu đang đứng chờ anh bên ngoài hành lang, bỗng dưng nhớ ra đây là Hạ thiếu gia – con trai của nhà tài trợ lớn nhất.
Theo cách hiểu đơn giản nhất chính là, nếu không có anh thì không có chương trình này.
Ừm, chính là papa đầu tư.
Vừa nãy mình không làm phiền papa chứ?
Trong lúc cô nàng còn đang suy nghĩ lung tung, Kim Hề đã lên tiếng, “Chương trình bắt đầu chưa?”
Cô nàng hoàn hồn, không biết là do kích động hay hồi hộp vì gặp được papa bằng xương bằng thịt, lắc đầu như trống bỏi, “Còn…!còn…!còn ba phút nữa là bắt đầu ạ.”
Kim Hề mỉm cười.
“Chị ngồi đây chờ một lát, chút nữa sẽ có người đến.”
“Ừm.”
Chưa tới ba phút đã có người đến đưa Kim Hề ra sân khấu,
Cô là thí sinh cuối cùng tiến vào vòng chung kết nên không có sự lựa chọn, lên sân khấu đầu tiên.
Vẫn là một bài múa do cô tự biên đạo.
Vòng chung kết được phát sóng trực tiếp trên mạng, chương trình này vốn dựa vào số lần click chuột vào video phát sóng trên mạng, mấy kỳ trước đó đã vượt hơn chục triệu lượt xem, ngay cả các clip hậu trường cũng đều được khán giả quan tâm.
Ekip chương tình hiển nhiên không chê nếu được kiếm thêm tiền, liên tục ra video hậu trường và video tập dợt, áp dụng hình thức thu phí, ngay cả vòng chung kết cũng phải là hội viên của nền tảng mới xem được.
– – Mọi người cũng có thể theo dõi qua kênh truyền hình Nam Thành.
Nhưng bây giờ đa phần mọi nhà đều xem TV internet, ít có nhà nào còn giữ lại mấy kênh truyền thống.
Vì thế, chương trình phát sóng chưa đầy nửa tiếng, hội viên của nền tảng đã tăng được một triệu.
Lúc Kim Hề lên sân khấu, bình luận trên màn hình chợt dừng lại.
Hai tay cô giơ lên cao, tạo ra một vòng cung xinh đẹp trên không trung, âm nhạc vang lên, cô tựa như một chú bướm đang vỗ cánh, nhưng có lúc lại không nhẹ nhàng như bướm, bởi động tác khi thì mạnh mẽ dứt khoát, khi lại dịu dàng mềm mại.
Ống kính lướt qua, quay một màn cận cảnh, song mọi người không hề tìm thấy khuyết điểm nào trong việc quản lý biểu cảm của cô, khi vui khi buồn, lúc cười khiến lòng người xốn xang, khi thì rủ mi mắt, vẻ mặt thất thần lại khiến người ta thương.
Mỗi một động tác của cô đều cực kỳ quyến rũ.
Âm nhạc dừng lại, qua một lúc sau, Kim Hề rời sân khấu.
Nhưng khán giả vẫn còn đang chìm đắm trong dư vị, tựa như bản thân đã hòa mình vào điệu múa ban nãy không thoát ra được.
Trên khán đài bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Ở hàng ghế đầu, Giang Trạch Châu lên tiếng, “Cũng đỉnh đấy chứ.”
Hạ Tư Hành hờ hững gật đầu.
Giang Trạch Châu, “Chỉ thế thôi à?”
Hạ Tư Hành nhìn sang, sau hai giây im lặng, anh đáp, “Cô ấy vốn dĩ đã giỏi thế rồi, có gì đâu mà ngạc nhiên?”
Đối với anh, nét đẹp khiến mọi người ngơ ngẩn ấy cũng chẳng khác gì so với dáng vẻ của cô khi mỗi sớm mai thức dậy.
Cuộc thi kết thúc sau hai tiếng.
Hình thức vote trực tuyến đã được đóng lại để kiểm tra.
Hạng nhất của cuộc thi lần này thuộc về…!quán quân tiềm năng nhất – Kim Hề.
Kim Hề được Phó Vân Gián mời tiến ra giữa sân khấu.
Phó Vân Gián nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy ánh lên nụ cười nhàn nhã, từng động tác, từng cử chỉ đều mang theo vẻ trêu chọc.
Anh ta hắng giọng, “Kim Hề này, giành được quán quân rồi, cô có gì muốn nói không?”
Từ khi kết thúc phần thi của mình cô vẫn luôn đứng ở góc trái sân khấu chờ đợi kết quả, đứng tại chỗ suốt hai tiếng đồng hồ.
Ba lê vốn là một bộ môn múa có cường độ cao, rất tốn sức, cộng thêm khi đứng trên sân khấu phải duy trì dáng vẻ thẳng lưng, nên chân Kim Hề giờ đây như muốn chuột rút.
Cô muốn hỏi chừng nào thì chương trình kết thúc.
Cô muốn đề nghị máy quay này đừng dí vào mặt cô nữa có được không.
Nhưng khi nhận lấy micro, cô khẽ mỉm cười rồi nói, “Tôi muốn nói rằng, thật ra thì ba lê, múa hiện đại hay hip hop đều như nhau cả, hy vọng sau này sẽ càng có nhiều người học ba lê hơn.”
Phó Vân Gián lại hỏi, “Còn gì không? Cô có muốn gửi lời cám ơn đến ai đó không?”
Kim Hề nhướn mắt, ánh mắt chợt rơi xuống nơi nào đó ở khán đài.
“Có.”
Cô nói, “Cám ơn nhà tài trở đã ủng hộ.”
Lần đầu tiên khán giả thấy có người cảm ơn nhà tài trợ, cả hội trường vang lên tiếng cười giòn giã.
Ngay cả Giang Trạch Châu cũng phải bật cười.
Nhác thấy gương mặt không chút biểu cảm bỗng hiện lên ý cười của thằng bạn mình, Giang Trạch Châu chống cằm, đuôi mắt ánh lên vẻ ngả ngớn, “Công chúa thiên nga đang cám ơn tôi đấy à.”
Hạ Tư Hành, “?”
Hạ Tư Hành, “…”
…
Tin Kim Hề đạt giải quán quân đã được truyền đi khắp nơi.
Nhiều bạn bè trong giới gửi tin nhắn chúc mừng đến cô.
Cô mệt đến độ không muốn trả lời lại, ngồi lên xe đi thẳng về nhà, chán ngán lướt điện thoại, chợt phát hiện Châu Tranh ở nước ngoài vừa đăng một trạng thái mới.
Theo thời gian bên đó ước chừng là bảy giờ sáng.
Châu Tranh đăng một tấm ảnh chụp màn hình từ chương trình I Dance Thererfore I Am, thanh tiến độ bên dưới đã kéo đến phần cuối, dừng lại ngay đoạn Phó Vân Gián tuyên bố kết quả, dòng phụ đề trên màn hình – Quán quân, Kim Hề.
Cô nàng đăng kèm theo một câu, [Tôi đánh giá chỉ ở mức bình thường thôi.]
Châu Dương bình luận bên dưới, [Theo tôi đánh giá, em thức khuya để xem công chúa thiên nga thi đấu.
Sao thế, yêu cô ấy rồi à?]
Châu Tranh, [Anh bệnh hả?]
Châu Tranh, [Ai nói em thức khuya? Là em dậy không có gì làm nên xem đại, hiểu không?]
Châu Tranh, [Yêu cái con khỉ ấy!!!]
Kim Hề khẽ cười, nhanh chóng lướt qua bài đăng này.
Trong xe khá ấm, xem điện thoại lâu nên cô hơi choáng đầu, thế là cất điện thoại vào, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm trông cực kỳ lạnh lùng.
Mãi một lúc lâu sau, cô bỗng nghe thấy tiếng Hạ Tư Hành nói chuyện với mình.
Kim Hề ngơ ngác quay sang, “Gì cơ?”
Hạ Tư Hành bất đắc dĩ lặp lại lần nữa, “Được giải quán quân rồi em muốn thưởng gì?”
Kim Hề, “Em có phải con nít đâu mà được hạng nhất là đòi thưởng.”
Hạ Tư Hành cố tình xuyên tạc ý cô, “Muốn có em bé hả?”
Anh cụp mắt như đang cân nhắc tính khả thi của chuyện này, sau đó gật đầu, cất giọng ra chiều miễn cưỡng, “Cũng được thôi.”
Kim Hề hờ hững quay đi, tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô chẳng muốn nói chuyện với thằng cha mặt dày này tí nào.
Không biết sao mà trước đây Hạ Tư Hành chưa từng để ý đến chuyện mang thai sinh con.
Cuộc sống của hai người cũng chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn.
Nhưng từ khi hai bên gia đình gặp nhau lần trước đề cập đến chuyện kết, Hạ Tư Hành bắt đầu nhắc đến chuyện này mãi.
Đêm sâu, sau cơn mây mưa.
Kim Hề ghé vào lòng Hạ Tư Hành, bàn tay không an phận vuốt v e cơ bụng của anh.
Ngón tay mềm mại như có như không lướt qua da thịt anh, d*c vọng vừa lui đi bỗng chốc ngóc đầu dậy.
“Em mà sờ nữa thì anh không dám cam đoan tối nay em có thể ngủ ngon đâu.”
Nghe thế, Kim Hề ngoan ngoãn dừng tay.
Nhưng ngay sau đó, cô vươn tay vói vào, “Sao nóng thế này?”
Cô ngóc đầu ra khỏi chăn, đôi mắt ranh mắt lóe lên tia sáng chòng ghẹo, giọng mềm mại như nhả tơ quấn lấy hơi thở anh, giam cầm cơ thể anh.
“Anh ơi, nóng thế này liệu có hỏng không anh?”
Hạ Tư Hành nói bằng giọng trầm thấp đầy nguy hiểm, “Em đừng đùa nữa.”
Kim Hề chẳng thèm nghe, “Có cần em giải nhiệt giúp anh không?”
Vừa dứt lời, Kim Hề đã bị anh ôm chầm lấy, khoảnh khắc trời đất quay cuồng, tư thế hai người đã đổi cho nhau.
Tiếng vỏ plastic vang lên bên tai, Kim Hề chống lên vai anh, ngân dài một tiếng, khẽ hỏi, “Chẳng phải anh muốn có em bé sao?”
“Ai nói?”
“Vừa nãy ở trên xe đấy.”
Hạ Tư Hành cười, “Cái anh thích là quá trình để tạo ra em bé cơ.”
Hạ Tư Hành tự thân ra trận cho Kim Hề hiểu được ý nghĩa của câu này như thế nào, mưa gió vần vũ qua đi, cô hoàn toàn cạn kiệt sức lực, xụi lơ trong lòng anh.
Ngay cả anh bế cô đi tắm lúc nào cô cũng chẳng nhớ, mơ mơ màng màng đánh một giấc tới xế chiều hôm sau.
May hôm sau là thứ bảy, không cần phải đi làm.
Chương trình đã kết thúc, nghĩa là cô phải quay trở lại quỹ đạo thường ngày của mình.
Nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần, thứ hai quay lại vũ đoàn làm việc.
Hàng năm cứ đến tháng mười hai, vũ đoàn ba lê Nam Thành sẽ bắt đầu chuyến lưu diễn toàn quốc, và tập dợt các tiết mục lưu diễn trước đó một tháng.
Kim Hề lo mình không có chân trong danh sách lưu diễn, nhanh chóng nhắn tin cho Trần Lăng hỏi xem mình có được tham gia hay không.
Trần lăng trả lời cô, [Vũ đoàn vẫn giữ chỗ cho em, nhưng nếu vì bận ghi hình chương trình mà em không theo kịp mọi người thì cô đành phải tìm người thay em.]
Trong việc luyện múa, Kim Hề chưa bao giờ lười biếng.
Tuy dạo gần đây bận tham gia thi đấu, nhưng cô vẫn thường xuyên theo dõi tin tức trong nhóm vũ đoàn, xem tiến độ tập luyện của mọi người, xem vũ khúc lưu diễn.
Tất cả đều là những tác phẩm kinh điển, cô từng múa hồi đại học, độ khó không cao, chỉ tập hai ngày, đến khi thứ hai quay lại vũ đoàn cô đã theo kịp tiến độ của mọi người.
Trung tuần tháng mười hai, buổi lưu diễn đầu tiên của vũ đoàn ba lê Nam Thành chính thức khởi động.
Đi qua tám thành phố, tổng cộng có hai mươi bốn buổi biểu diễn, sáu vũ khúc.
Đây là lần lưu diễn quan trọng nhất mỗi năm của vũ đoàn ba lê Nam Thành, mọi người đều lên tinh thần, dồn hết sức tập luyện, tập luyện không kể ngày đêm.
Thắm thoắt, chuyến lưu diễn toàn quốc được khởi động.
Trạm đầu tiên chính là Giang Thành.
Kim Hề cực kì phấn khích.
Đến tối thu xếp hành lý, cô còn khe khẽ ngâm nga một bài hát.
Hạ Tư Hành vừa xem TV vừa hỏi, “Em vui lắm à?”
Kim Hề, “Đương nhiên rồi, lần này em có thể nán lại Giang Thành ba ngày, diễn xong rồi còn trống một ngày, vừa hay có thể về thăm ông ngoại.”
Khóe môi Hạ Tư Hành giần giật, anh không nói lời nào.
“À đúng rồi, Kỳ Nhiên cũng đang ở Giang Thành.” Kim Hề nói, “Ông cụ cứ nhắc anh ấy mãi, lần này bọn em đều ở Giang Thành, có thể về nhà thăm ông luôn.”
Ánh mắt Hạ Tư Hành hiện lên vẻ bất mãn khó thấy, anh cười lạnh, “Anh ta họ Kỳ, em họ Kim, ông cụ họ Thẩm, anh ta về nhà là về đâu?”.