Cổ Thiên Nga - Chương 73: Chương 73
Kim Hề không biết Hạ Tư Hành và Giang Trạch Châu đang nói chuyện gì.
Bởi vì cô đang dồn hết sự chú ý vào bài thông báo của ekip chương trình vừa được đăng lên.
Hai ngày qua, fan của Dư Diệm quậy tung trời, đầu tiên là mắng ekip chương trình, sau lại lôi đài truyền hình Nam Thành ra chửi, kế tiếp chính là công ty quản lý của anh ta, chất vấn sao lại để anh ta tham gia chương trình này…
Phần bình luận dưới bài đăng mới nhất của ekip chương trình đều là những lời mắng chửi và nguyền rủa của nhóm fan.
Đến khi cục cảnh sát phòng cháy chữa cháy thông báo nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, ekip chương trình không còn phải nhịn nhục nghe mắng chửi nữa mà công khai nguyên nhân gây ra vụ cháy.
Trong thoáng chốc, gió đổi chiều, đầu súng quay ngược lại chỉa vào Dư Diệm.
Fan Dư Diệm như bị rút lưỡi, song vẫn cố oang oang cái mồm rằng Dư Diệm không bao giờ hút thuốc trong phòng.
Nghệ sĩ trong giới luôn xây dựng hình tượng hoàn mỹ nhất, trong mắt fan của Dư Diệm, có lẽ anh ta là một thanh niên tốt có kỉ luật, không khói thuốc, không men rượu, không gái gú, tuân thủ pháp luật.
Nhưng ở ngoài đời, không ít lần Kim Hề bắt gặp anh ta hút thuốc trong phòng.
Cô nhớ lại cái hôm Dư Diệm đến bắt chuyện với mình, cách thức cực kỳ cũ kỹ và khiến người ta phản cảm.
Nếu lấy đi tầng hào quang của người nổi tiếng thì liệu anh ta còn lại gì?
Thứ mà fan hâm mộ thích chỉ là khoảnh khắc khi anh ta biểu diễn, là tài hoa, là vẻ nho nhã lễ độ mà anh ta cố tình diễn trước ống kính.
Chẳng lẽ lại thích con người thật của anh ta ư?
Giới giải trí như một chảo nhuộm, ai nấy đều là diễn viên thiên tài, người ta chỉ yêu thích tác phẩm và tài năng của họ chứ không phải chính bản thân người đó.
…
Vì sự cố hỏa hoạn ngoài ý muốn lần này mà tất cả đạo cụ và thiết bị ghi hình của chương trình đều bị cháy rụi, gây ra tổn thất nặng nề.
Cũng may là do người gây ra, theo thống kê thì con số tổn thất là tám triệu, tất cả đều do Dư Diệm bồi thường.
Dư Diệm bị thương nặng trong trận hỏa hoạn lần này, hiện vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghe nói bỏng gần 35%, cần phải dưỡng bệnh một thời gian dài.
Nói cách khác, anh ta không thể quay trở lại sân khấu trong ngày một ngày hai được.
Nhưng chương trình không thể chỉ vì anh ta mà tạm dừng.
Sang hôm sau, ekip chương trình gửi tin thông báo các thí sinh đến đài truyền hình để họp.
Trong phòng họp đông kín người.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến đông đủ, nhà sản xuất hắng giọng rồi bắt đầu nói, “Chắc hẳn mọi người đều đã biết vụ hỏa hoạn lần này rồi nhỉ? Chi tiết cụ thể thì tôi không nói nhiều nữa, hôm nay tập hợp mọi người đến đây chủ yếu là vì lần ghi hình tiếp theo.”
Ông ta nói nhanh, ngắn gọn đầy súc tích, “Chương trình vẫn tiếp tục như trước, kỳ đầu tiên đã được biên tập xong, thứ sáu tuần sau – cũng chính là lúc chúng ta ghi hình kỳ thứ hai, kỳ đầu tiên sẽ được phát sóng trên mạng.”
“Phân chia nhóm vẫn như cũ, nhưng partner của Kim Hề sẽ được chọn lại…!vì Dư Diệm không thể tiếp tục tham gia ghi hình.”
Mọi người châu đầu ghé tai nhau, sau có người hỏi, “Kim Hề sẽ hợp tác với ai?”
“Tiếp tục chọn thí sinh nữa ư? Thế thì gấp quá.”
“Chọn ai bây giờ, hip hop, ba lê hay là múa hiện đại?”
“Chẳng lẽ phải “vớt” lại thí sinh đã bị loại?”
Nhà sản xuất vỗ bàn ra hiệu mọi người giữ im lặng.
Khi sự chú ý của mọi người quay lại trên người mình, ông ta mới nói, “Tổ đạo diễn đã họp gấp trong đêm, quyết định sẽ chọn một người trong ban giám khảo để hợp tác với Kim Hề.”
Vừa nói xong, ý phản đối dồn dập vang lên.
“Ban giám khảo sao lại thi được?”
“Chẳng phải là phạm quy hay sao?”
“Nếu để ban giám khảo dự thi thì sao chấm điểm đây?”
“Để cho công bằng, mọi người hợp tác với ban giám khảo là được thôi.”
Mọi người ồ ạt kháng nghị làm nhà sản xuất bực cả mình, ông gào lên, “Yên lặng chút nào.”
Đám người hoảng hốt trước tiếng gầm của ông ấy, lập tức im phăng phắc.
Nhà sản xuất sầm mặt, “Mục đích của sân khấu hợp tác chính là sự va chạm giữa các loại hình múa, dù cùng hay khác loại hình đều là vì hiệu quả phát sóng.
Không cho mọi người hợp tác với giám khảo là vì bọn họ rất bận, hiện chỉ có hai vị giám khảo có thời gian rảnh là Lâm Sơ Nguyệt và Kỳ Nhiên, thế nên partner của Kim Hề cũng sẽ được chọn từ hai người này.”
“Không chọn lại thí sinh đã bị loại là bởi vì bọn họ đã bị loại, không có khả năng trở lại sân khấu.”
“Vòng thi này được áp dụng hình thức bỏ phiếu nội bộ, ban giám khảo cũng sẽ tham gia bỏ phiếu.
Nói cách khác, một trăm phiếu bầu, mỗi người chỉ được bình chọn hai người, nếu tất cả ban giám khảo đều tham dự thì số phiếu mà thí sinh nhận được sẽ giảm đi rất nhiều, hiểu không?”
“Còn ai muốn hợp tác với giám khảo thì cứ việc giơ tay, tôi sẽ đáp ứng yêu cầu ngu ngốc này của mấy người.”
Bỗng nhiên thay đổi cách thức bỏ phiếu, tất cả thí sinh đều hoảng hồn.
Đám người vừa nãy còn oang oang đòi hợp tác với giám khảo đều nín thinh.
Hợp tác với ban giám khảo?
Trông thì có vẻ như không công bằng với các thí sinh khác, nhưng khi vừa công bố hình thức bỏ phiếu nội bộ thì người nhận đãi ngộ bất công bỗng chốc trở thành Kim Hề.
“Còn ai ý kiến gì nữa không?” Nhà sản xuất đảo mắt lướt một vòng, thấy không ai phản đối, ông ta lại nhìn sang Kim Hề, “Kim Hề, cô có ý kiến gì không?”
Kim Hề, “Không ạ.”
Nhà sản xuất hơi bất ngờ, hiển nhiên ông không ngờ cô lại có thái độ này, không phản đối, không quan tâm, tựa như đối với cô thì dù partner là ai cũng như nhau, chẳng có gì phải bận tâm.
Nhà sản xuất im lặng một lúc, sau đó mới nói, “Thế chúng ta chọn cách rút thăm chọn người hợp tác hay là cô muốn tự mình chọn?”
Kim Hề ngước mắt, Lâm Sơ Nguyệt và Kỳ Nhiên đang ngồi đối diện với cô.
Kỳ Nhiên nhéo nhéo sau gáy, mất tự nhiên tằng hắng một cái.
Kim Hề nhướng mày cười.
Đúng lúc này, Lâm Sơ Nguyệt lại lên tiếng, “Để tôi hợp tác với Kim Hề đi.”
Kỳ Nhiên quay đầu, cái cổ cứng ngắc, “Hả?”
Kim Hề cũng giật mình, “Ơ?”
Lâm Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Kim Hề, “Không chịu hả?”
Kim Hề đáp, “Chịu chứ.”
Thật ra nhà sản xuất muốn Kỳ Nhiên hợp tác với Kim Hề hơn, vì Kỳ Nhiên có độ thảo luận cao, nếu hợp tác với Kim Hề thì sân khấu biểu diễn sẽ thu hút sự chú ý hơn, chưa biết chừng sẽ có cơ hội bùng nổ.
Nhưng đổi lại, fan bạn gái của Kỳ Nhiên sẽ chỉa mũi dùi sang ekip chương trình.
Song Lâm Sơ Nguyệt chủ động lên tiếng, Kim Hề cũng đã đồng ý, ông cũng không thể bàn ra.
“Thế thì quyết định vậy đi, mọi người có ý kiến gì không?”
“Không.”
“OK, ngày mai có thể bắt đầu tập luyện, địa điểm là studio số 3 của đài truyền hình, ba giờ chiều thứ sáu tuần sau sẽ chính thức ghi hình cho kỳ hai.”
Thông báo xong, mọi người lục đục rời khỏi phòng họp.
Lâm Sơ Nguyệt gọi Kim Hề lại, “Nói chuyện chút nhé?”
Kim Hề, “Được thôi.”
Thang máy quá ồn, hai người đi đến cầu thang bộ.
Đang là tầng mười sáu, đủ để bọn họ bàn chi tiết về màn hợp tác.
Cả hai đều là vũ công ba lê, đều hiểu rõ sân khấu như nhau, đối với vũ đạo cũng đạt được nhận thức chung, hai người nhanh chóng thống nhất ý kiến.
Sau khi thảo luận xong, Lâm Sơ Nguyệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, “Sân khấu lần này, cô là nhân vật chính, tôi hy vọng cô có thể giảm thiểu sự tồn tại của tôi.
Không phải tôi bảo cô giảm bớt phần vũ đạo của tôi, mà cô phải tỏa sáng hơn, cô làm được không?”
Kim Hề khó hiểu, “Cô…”
Lâm Sơ Nguyệt, “Tôi chỉ muốn giúp đỡ cô thôi.”
Kim Hề, “Hả?”
Cuối cùng cũng đã đến tầng một.
Lâm Sơ Nguyệt trông thấy chiếc xe việt dã màu đen đang đậu trước đài truyền hình, gương mặt lạnh lùng hiện lên ý cười, cô vẫy tay với Kim Hề, không giải thích gì thêm, “Tôi đi trước đây, hy vọng buổi tập ngày mai cô sẽ có màn biên đạo khiến tôi sáng mắt.”
Lên xe, Lâm Sơ Nguyệt cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tư Hành.
Lâm Sơ Nguyệt, [Tôi hợp tác với cô ấy.]
…
Lúc nhận được tin nhắn của Lâm Sơ Nguyệt, Hạ Tư Hành đang trong thang máy.
Hôm nay anh trực ca đêm, phải đến bệnh viện giao ca.
Anh trả lời ngắn gọn, [Phiền cô rồi.]
Trả lời tin nhắn xong, anh cất điện thoại vào, vài giây sau, thang máy đã lên đến nơi.
Cánh cửa kim loại mở ra, Uông Húc đang đứng bên ngoài chờ, vừa thấy Hạ Tư Hành, gương mặt rã rời thoắt cái đã lên tinh thần chào hỏi anh.
“Đàn anh!”
Hạ Tư Hành thờ ơ đáp lại.
Anh bước ra khỏi thang máy, đi được mấy bước chợt quay lại, gọi Uông Húc vừa vào thang máy.
Uông Húc vội vàng bước ra, “Đàn anh kêu em có chuyện gì thế?”
Hạ Tư Hành, “Cầm lấy.”
Anh đưa hộp nhỏ trên tay cho Uông Húc.
Uông Húc luống cuống nhận lấy ôm vào lòng, “Đây là gì thế ạ?”
Hạ Tư Hành, “Poster có chữ ký.”
Uông Húc, “Hả?”
Hạ Tư Hành, “Chẳng phải cậu nhờ bạn gái tôi xin dùm sao?”
Lấy lại phản ứng, Uông Húc cười tít mắt, “Nữ thần xin được cho em rồi hả? Nhiều thế cơ à?”
Hình như tâm trạng của Hạ Tư Hành hôm nay khá tốt, anh cong môi đáp, “Ừ, nữ thần của cậu không gì là không làm được.”
Lúc Hạ Tư Hành đến bệnh viện, Kim Hề vẫn còn đang ở trong phòng trang điểm của đài truyền hình suy nghĩ chi tiết về sân khấu hợp tác.
Lịch phân ca của bác sĩ quyết định giờ làm việc và nghỉ ngơi bất thường của anh, dù là lúc Kim Hề công tác ở vũ đoàn, hai người ở chung thì ít, xa nhau thì nhiều, phần lớn thời gian chỉ có thể gặp nhau khi cả hai đã lên giường đi ngủ.
Hơn nữa, một tuần thì chỉ có ba, bốn tối có đầy đủ hai người trên giường.
Bây giờ Kim Hề bận tham gia chương trình, ngày ngày đi sớm về trễ, thời gian hai người gặp nhau lại càng ít thêm.
Kim Hề rất tâm huyết với sân khấu hợp tác lần này, biên đạo múa đôi khó hơn rất nhiều so với múa đơn.
Hơn nữa phần thi lần này cần phải phô bày điệu múa của cô lại càng thêm khó.
Khán giả đã sớm không còn thích thú với những người thích khoe khoang bản thân, trái lại có cảm tình với những người khiêm tốn, giấu tài hơn.
Người càng thích khoe khoang, thích chơi nổi dù có làm tốt cách mấy thì cũng không được người khác yêu thích, hơn nữa sẽ bị gắn mác là hám danh, ham thứ hạng.
Trên sân khấu hợp tác, hai người phải thường xuyên bổ trợ lẫn nhau, nhưng cũng phải có những đoạn múa solo của từng người.
Phần quan trọng nhất chính là đoạn múa solo ấy.
Kim Hề mất mấy đêm liền cuối cùng cũng biên đạo xong bài múa của mình.
Sau khi nghe cô giải thích, Lâm Sơ Nguyệt tập cùng cô vài lần rồi góp thêm ý của mình.
Trên phương diện vũ đạo, hai người cực kỳ ăn ý với nhau, mới được nửa ngày mà đã thống nhất đâu vào đấy.
Thoắt cái đã đến thứ sáu, cũng chính là ngày ghi hình kỳ thứ hai.
Lần trước Kim Hề đã đạt hạng nhất, mà cái lợi của hạng nhất chính là có thể chọn thứ tự biểu diễn cho lần sau, thế nên cô đã chọn lượt cuối cùng.
Nhóm đầu tiên là một nhóm kết hợp giữa hip hop và múa hiện đại, màn trình diễn vô cùng hài hòa, tuy không có điểm sáng nhưng cũng không có mắc lỗi, nằm trong vùng an toàn.
Nhóm thứ hàn là màn hợp tác giữa hai thí sinh mảng hip hop, tiếng nhạc giật đùng đùng khiến toàn bộ sân khấu như bùng cháy, song khán giả bị thu hút bởi khả năng dẫn dắt bầu không khí hơn là trình độ chuyên nghiệp của các vũ công.
Nhóm thứ ba là nhóm của hai vũ công múa hiện đại, bầu không khí trở nên tao nhã hơn, cả trường quay bỗng trở nên im lặng rồi dần chìm vào âm nhạc.
Đến nhóm cuối cùng, Kim Hề và Lâm Sơ Nguyệt cùng lên sân khấu.
Đèn sân khấu vụt tắt, mọi người trong dàn nhạc chuẩn bị sẵn sàng, khán giả đang xem cũng nín thở chờ đợi.
Sau đó, ánh đèn chợt sáng bừng lên…
Cùng lúc ấy.
Khu Cẩm Tú garden, tại nhà Hạ Tư Hành, cửa sổ sát sàn với view đẹp nhất đã bị tấm rèm che kín, không để lọt dù chỉ là một tia sáng.
Trong phòng tối om tưởng chừng như trời đã về đêm.
Trên phông màn màu trắng bỗng xuất hiện hình ảnh đầy rực rỡ.
Hai giờ chiều, kỳ đầu tiên của chương trình I dance Therefore I Am chính thức được phát sóng trên nền tảng internet.
Ba người ngồi yên vị trên sofa gồm Châu Dương, Giang Trạch Châu và Hạ Tư Hành.
Khi biết tin Kim Hề tham gia chương trình này, Châu Dương đã tuyên bố mình sẽ làm trưởng FC của cô.
Hôm nay là ngày chương trình phát sóng, mười giờ sáng anh ta đã bật ra khỏi giường.
Sau đó, Châu Dương tới tận nhà Giang Trạch Châu, lôi cái người thức suốt đêm tăng ca vừa mới chợp mắt chưa được bao lâu chạy thẳng đến nhà Hạ Tư Hành.
Anh ta mời Hạ Tư Hành hôm nay được nghỉ làm xem chương trình của Kim Hề.
Đúng vậy, không sai.
Châu Dương mời Hạ Tư Hành cùng xem chương trình.
Hạ Tư Hành không mấy hứng thú với những chương trình thế này, dù có Kim Hề tham gia cũng vậy.
Đối với anh và Kim Hề mà nói, đây chỉ là công việc của cô.
Anh chỉ cần quan tâm tâm trạng của cô khi làm việc là được, không cần phải quan sát toàn bộ quá trình làm việc của cô, tựa như Kim Hề chưa bao giờ hỏi chi tiết công việc của anh vậy.
Huống chi Hạ Tư Hành đã sớm biết kết quả kỳ này của chương trình, anh nghĩ không có gì cần phải xem hết.
Hai người, một thì bị Châu Dương dựng đầu từ trên giường rồi kéo qua đây, một người thì bị Châu Dương lôi từ trong thư phòng ra, ai cũng bị buộc ngồi trước sofa xem chương trình.
Giang Trạch Châu khẽ động đậy.
Châu Dương quay sang trách anh ta, “Ngồi xem cho đàng hoàng! Phải tôn trọng công chúa thiên nga của chúng ta! Có biết không?”
Giang Trạch Châu sầm mặt.
Hạ Tư Hành định đi lấy nước, lại bị Châu Dương tóm lấy, “A Hành này, cậu có thể tôn trọng Hạ thiếu phu nhân một chút được không? Phải ủng hộ sự nghiệp của cô ấy chứ, được không hả?”
Hạ Tư Hành lườm anh ta, “Tôi đi rót nước cũng không được à?”
Châu Dương, “Được chứ, tiện thể rót cho tôi một ly luôn.”
Giang Trạch Châu lên tiếng, “Cho tôi một ly nữa, bỏ đá nhé.”
Hạ Tư Hành cau mày, chẳng mấy chốc, anh mang ba ly nước ra đặt lên bàn trà.
Hình ảnh sân khấu hiện lên màn chiếu khổng lồ trong phòng khách, phải khen một câu rằng hiệu quả ánh sáng và sân khấu của chương trình được đầu tư rất tốt.
Có ekip số một số hai trong nước sản xuất thì làm sao mà không đỉnh cho được?
Đoàn diễn tấu hàng đầu, hiệu ứng sân khấu số một, cộng thêm các vũ công hàng top, sân khấu biểu diễn quả thực có thể so sánh với chương trình mùa trước.
Một trong những nhà tài trợ – Giang Trạch Châu hài lòng gửi tin nhắn cho trợ lý chuẩn bị đầu tư vòng thứ ba.
Mà Hạ Tư Hành, khi vừa nhìn thấy vũ đạo của Kim Hề, đường cong được phát họa bởi tranh sáng tranh tối trên sân khấu, toàn thân cứng đờ.
– – “Lần đầu gặp gỡ.”
Cùng những dòng chữ thuyết minh hiện trên màn hình: Vũ đạo này muốn biểu đạt tâm trạng vừa gặp đã yêu của cô gái.
Sự ngại ngùng ngây thơ, và cảm giác hồi hộp ấy chỉ có thể dùng hành động lịch sự cứng nhắc để ứng phó.
Cô liên tục tìm kiếm bóng hình của chàng trai ấy trong đám đông, để rồi khi ánh mắt chạm, cô chỉ biết ngại ngùng quay mặt đi…
Trong lòng anh bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhưng tiềm thức lại bác bỏ khả năng ấy.
Kim Hề đang muốn thông qua tiết mục này để tỏ tình với anh.
Đây không giống chuyện mà cô sẽ làm.
Nhưng lại cũng rất giống chuyện mà cô dám làm.
Như sự kiện trong bãi đỗ xe lần đó, cô vừa nhiệt tình vừa chủ động dạng chân ngồi trên người anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, hỏi, “Anh có muốn không?”
Và cũng chính nhờ chuyện này đã thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.
Kim Hề…
Cô tựa như ống kính vạn hoa, rực rỡ sắc màu, và đầy bí hiểm.
Hạ Tư Hành lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại chần chừ, không biết phải nhắn gì cho cô.
Trong lúc anh đang do dự, Châu Dương bỗng lên tiếng, “Trời **, A Hành, Kim Hề và Lâm Sơ Nguyệt lên hot search rồi.”
Hạ Tư Hành và Giang Trạch Châu đồng loạt rời mắt khỏi màn hình điện thoại, trong mắt đều hiện lên vẻ khó hiểu.
Châu Dương nuốt nước miếng, dùng bộ não đơn giản của mình để khái quái mọi chuyện, “Đại khái là, đối tượng scandal của cậu…” Anh ta chỉ sang Giang Trạch Châu, “…!Kim Hề.”
“Và đối tượng scandal của cậu…” anh ta lại chỉ sang Hạ Tư Hành, “…!Lâm Sơ Nguyệt.”
“Hai người ấy có scandal với nhau.”
“Khán giả cảm thấy hai người họ đẹp như tranh vẽ lại còn quyến rũ, nghĩ hai người bọn họ không yêu nhau thì quá phí.”
“Hơn nữa không phải chỉ có một người mà rất nhiều người đều nghĩ thế, thế là đẩy hai người lên thẳng hot search.”
“Phải công nhận nha, mấy ảnh này mùi mẫn lắm.
Cư dân mạng nói nhiều lắm, còn bảo…!trên sân khấu, em lạnh lùng không xem ai ra gì, còn tôi chỉ có thể ngước lên nhìn em.
Lúc em bên cạnh tôi, tôi chỉ xoay người một cái, đã có thể nhìn thấy nụ cười không chút phòng bị của em.”
Châu Dương đọc xong, ngơ ra vài giây rồi vỗ đùi đen đét, “Trời má, A Hành, cậu bị một người phụ nữ đập chậu cướp bông rồi sao?”
Giang Trạch Châu, “…”
Hạ Tư Hành, “…”
***
Hạ Tư Hành: Tình địch đông thì thôi đã đành, sao giờ còn có cả nữ nữa thế..